Nam Xấu Khó Gả

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: demcodon

Ba người uống đến tận hứng, mãi cho đến canh một* mới tan. Phương Vân Tuyên tiễn Hạ Song Khôi ra ngoài, Hạ Song Khôi còn mời Phương Vân Tuyên hôm khác đi thanh lâu dạo chơi.

(*Canh một: từ 19 giờ đến 21 giờ, tức giờ Tuất.)

Đỗ Ích Sơn vừa nghe lời này thì đen mặt, Phương Vân Tuyên cũng không khỏi cười khổ. Hạ Song Khôi đẩy Phương Vân Tuyên một cái cười trêu nói: “Giả vờ đứng đắn cái gì? Con trai đã lớn như vậy chẳng lẽ còn chưa biết tư vị nữ nhân sao?”

Phương Vân Tuyên thấy gã đã say chuếnh choáng, chân lại loạng choạng đứng cũng không vững. Hắn vội giao gã cho huynh đệ bang Hạc Minh phụ đỡ đưa lên xe ngựa.

Hạ Song Khôi từ trong xe nhô đầu ra, vẻ mặt cười xấu xa nói với Phương Vân Tuyên: “Không thể dụ dỗ được đệ đến đó. Đệ chờ đấy, ta trở về chọn hai người đẹp dạy dỗ đàng hoàng rồi mời đệ đến. Xuân Phong các, đây chính là nơi tiêu dao lớn nhất trong phủ Quảng Ninh, đệ không đi cũng đừng hối hận!”

Phương Vân Tuyên cũng không tranh luận cười hai tiếng, kêu Hạ Song Khôi trên đường tiểu tâm. Sau đó hắn buông màn xe xuống nhìn xe ngựa dần dần chạy xa.

Tiễn Hạ Song Khôi xong Phương Vân Tuyên xoay người vào Thực Cẩm lâu. Đỗ Ích Sơn đi theo sau hắn vẫn luôn im lặng không nói lời nào. Phương Vân Tuyên cảm thấy kỳ quái, người này dường như đang tức giận, áp khí cả người đột nhiên thấp xuống. Phương Vân Tuyên không cần quay đầu lại cũng có thể đoán được biểu cảm trên mặt Đỗ Ích Sơn, nhất định là khóe môi hơi rũ xuống, trên mặt càng thêm lạnh nhạt, ánh mắt nhìn người ngoài lạnh lùng còn có một tia sắt bén như có thể xuyên thấu qua da thịt nhìn thấy tim người.

Phương Vân Tuyên buồn bực. Đây là làm sao vậy, mới vừa rồi còn tốt mà? 

Y không nói lời nào, Phương Vân Tuyên cũng không nói lời nào, vừa vào đã xem xét khắp nơi một lần. Trong phòng bếp nếu không đóng kỹ thì buổi tối dễ bốc cháy, mỗi ngày trước khi đi ngủ nơi này và cửa sổ đều phả kiểm tra kỹ lưỡng. Hắn dạo qua một vòng trở lại đại đường Đỗ Ích Sơn vẫn còn đứng tại chỗ chờ hắn. Phương Vân Tuyên cảm thấy lòng ấm áp, hắn cho rằng Đỗ Ích Sơn đã đi lên lầu từ lâu.

Hai người sóng vai lên lầu, Phương Vân Tuyên đột nhiên khẩn trương lên, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng rối loạn.

Đỗ Ích Sơn cũng không biết là có tâm hay vô ý. Lúc Phương Vân Tuyên bước lên bậc thang thì nhẹ nhàng đỡ hắn một cái, cái đụng chạm ngắn ngủi lần này làm cho Phương Vân Tuyên dường như cho rằng đó là ảo giác. Tâm ý hắn hoảng loạn mà lên lầu, vừa vào
cửa phòng ngủ thì Nam ca nhi đã nhào tới. Nhưng không có tìm Phương Vân Tuyên mà nhào đầu vào ngực Đỗ Ích Sơn.

Phương Vân Tuyên hơi ghen tỵ, từ khi Đỗ Ích Sơn đến đây ở đứa nhỏ Nam ca nhi này ngày càng gần gũi với y nhiều hơn. Hiện tại ngay cả người phụ thân này đều phải đứng sang một bên, địa vị trong cảm nhận của Nam ca nhi chỉ sợ đã xếp hạng phía sau Đỗ Ích Sơn.

Phương Vân Tuyên nghiêm mặt dạy dỗ Nam ca nhi: “Sao còn chưa ngủ?”

Nam ca nhi so với năm trước hoạt bát hơn nhiều, tiểu nhị trong Thực Cẩm lâu đều là thằng nhóc choai choai đều có thể cùng chơi điên cuồng với Nam ca nhi. Mấy đứa nhỏ tụ ở bên nhau có thể ầm ĩ đến lật trời. Nam ca nhi cũng vì trong nhà có nhiều tiểu ca ca như vậy mà vui vẻ không thôi.

Nam ca nhi ghé vào trong ngực Đỗ Ích Sơn, trên gương mặt trắng nõn nổi lên hai vầng má hồng. Bé cười hì hì kêu một tiếng: “Phụ thân.”

Tim Phương Vân Tuyên đều tan chảy, nào còn muốn dạy dỗ bé được nữa mà đến ôm hôn, hỏi bé có ngoan ngoãn rửa mặt hay không.

Nam ca nhi ôm cổ Phương Vân Tuyên, ngẩng mặt chớp mắt nhìn nói hàm hồ: “Dạ.”

Nam ca nhi không thích tắm rửa, thấy nước thì làm ầm ĩ lên. Người trong nhà này không có ai không cưng chiều bé. Nam ca nhi hơi lộ ra không vui vẻ thì ai cũng không dám miễn cưỡng bé. Đứa nhỏ này lại thông minh, thử vài lần biết chiêu này hữu dụng, vừa đến lúc tắm rửa thì cố ý làm nũng. Nếu không chính là trừng đôi mắt rưng rưng đẫm nước mắt đáng thương nhìn người, cố tình dáng vẻ bé lại xinh đẹp đáng yêu, dáng vẻ như vậy ai thấy cũng mềm lòng đành phải chiều bé; có khi mấy ngày không tắm rửa, đám người Vương Minh Viễn còn giúp Nam ca nhi gạt Phương Vân Tuyên không cho hắn biết.

Nhưng việc này sao có thể lừa gạt được người chứ? Phương Vân Tuyên ôm chầm Nam ca nhi ở trên bé nói nghe nghe xoay tay lại vỗ nhẹ hai cái lên mông của bé: “Kẻ lừa đảo!”

Nam ca nhi cười khanh khách không ngừng, nhắm thẳng chui vào trong ngực Phương Vân Tuyên. Phương Vân Tuyên cũng cười múc nước lên, lần nữa tắm rửa cho đứa nhỏ. Sau đó dỗ bé lên giường đi ngủ.

Đỗ Ích Sơn sớm đã tắm rửa xong nửa dựa vào trên giường nhìn hai phụ tử bọn họ vừa cười vừa 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện