Chiến Mẫn Quân ảm đạm nhìn chằm Tô Trà tà, đột nhiên, anh ta nắm cổ cô, kéo cô ra phía sau cánh cửa.
"Tô Trà Trà, nói cho tôi biết, sáu năm trước cô rốt cuộc có mang thai hay không?"
Tô Trà Trà mỉm cười, cười đến ánh mắt chua xót, cô thực sự cảm thấy lời nói của Chiến Mẫn Quân thật sự rất rất buồn cười.
Anh ta đã cho người đến giết con của cô, lúc này lại còn giả vờ bộ dạng hỏi cô lúc đó rốt cuộc có mang thai hay không, anh ta không phải là quá nực cười sao! Trong lòng Chiến Mẫn Quân vốn đã không vui đến cực điểm, nhìn Tô Trà Trà cười thế này, khiển trong lòng anh ta lại càng thêm cáu kỉnh.
Anh ta đáng lẽ nên bóp cổ cô, một lần đến cả trăm lần, anh ta có não tàn mới để người phụ nữ này lần này đến lần khác chọc giận anh tai Tô Trà Trà hít một hơi thật sâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình, cô tiếp tục nhìn Chiến Mẫn Quân cười, rõ ràng là gương mặt vô cùng xinh đẹp, vậy mà lại giống như một con búp bê rách rưới không có linh hồn.
"Chiến Mẫn Quân, sáu năm trước tôi có mang thai hay không, anh không biết sao?"
"Tôi!
Chiến Mẫn Quân cứng họng, cô có mang thai hay không, anh thực sự không biết.
"Chiến Mẫn Quân, đừng chạm vào tôi, tôi đã nói rồi, sự đụng chạm của anh khiến tôi kinh tởm!"
Nhìn thấy tay của Chiến Mẫn Quân vẫn đang ở trên cổ mình, Tô Trà Trà càng cười chế nhạo: "Chiến Mẫn Quân, nếu như anh muốn tôi chết, tốt nhất là nhanh chóng giết chết tôi đi! Bóp cổ cũng nắm cả nửa ngày rồi, lại không buông ra, loại thủ thuật này, càng làm người khác ghê tởm!"
Lại nói anh ta ghê tởm! Ngón tay Chiến Mẫn Quân siết chặt, người phụ nữ này thật đúng là toàn thân đều có gai, rất có năng lực.
"Tô Trà Trà, nói, con của tôi, rốt cuộc ở đâu rồi?"
Lần trước cô nói chính anh ta đã hành hạ giết chết con của bọn họ, anh không tin, anh căn bản không có làm qua những chuyện này, nếu như cô thực sự mang thai, vậy cô nhất định đã giấu con của bọn họ đi rồi! Anh ta là cha của đứa trẻ, cô dựa vào đâu mà một mình giấu đứa trẻ đi, không để anh ta gặp lại con? Cô không có tư cách để làm như thế Lời nói của Chiến Mẫn Quân thực sự khiến Tô Trà Trà bật cười, nhưng Tô Trà Trà càng cười, trái tim cô lại càng cằn cỗi.
Cô như một con ngốc nhìn Chiến Mẫn Quân, sự hận thù trong mắt vẫn không hề thay đổi.
Giống như một trò đùa, cô phun ra từng chữ từng chữ, mang theo sự hận thù, sự oán hận cùng với ý định cả đời không thể tha thứ.
"Chiến Mẫn Quân, tôi đã nói, chính anh sai người đến đem con của chúng ta, nghiền nát, giết chết, thế mà anh bây giờ lại hỏi tôi con của chúng ta rốt cuộc ở đâu, anh đang đùa sao?"
"Chiến Mẫn Quân, hừ, anh đúng là vui tính!"
"Anh muốn đi tìm con có phải không? Hừ, đứa con đó đã chết rồi, chính là bị anh tàn nhân giết chết, nếu như anh muốn đi tìm nó, vậy đi chết đi!"
Lúc đầu Tô Trà Trà nói câu này, cô vẫn có thể giữ được vẻ bình tĩnh và thờ ơ như thường, nhưng vì quá hận thù, hận đến mức run rẩy, đến cuối cùng, trong giọng nói của cô vẫn không khỏi nổi lên một chút cuồng loạn khó nói.
Chiến Mẫn Quân sững sờ nhìn Tô Trà Trà, trong chốc lát, anh ta quên mất cả việc bóp cổ Tô Trà Trà.
Cả người Tô Trà Trà được tự do, cô nhanh chóng chạy ra cửa.
Cho dù có thân tàn ma dại chạy ra ngoài, cô cũng không muốn ở lại với Chiến Mẫn Quân thêm một giây nào nữa.
"Tô Trà Trà, cô quay lại cho tôi!"
Chiến Mẫn Quân nắm lấy cổ tay Tô Trà Trà, trên người cô bây giờ chỉ che đậy một chút, so với không mang gì không có gì khác biệt, cô như thế này chạy ra ngoài, là muốn người khác ngắm nhìn thân thế mình sao? Đã từng là người phụ nữ cao quý, kiêu ngạo, bây giờ sao lại đến liêm sỉ cũng không cần rồi! "Tô Trà Trà, cô chính là muốn không mang