"Uyển Dư, cô có nghe hay không, cô mãi mãi là bại tướng của tôi! Tôi không có được Lục Minh Thành, tôi không có được hạnh phúc vậy cô cũng đừng mong được sống một đời hạnh phúc!"
Nói xong lời này, Diệp Hiểu Khê không chút chần chờ mà nhảy từ trên vách núi xuống biển.
"Hiểu Khê!"
Nhậm Phong không khống chế được mà kêu thành tiếng, một tay anh ta cổ năm bắt lấy tay của Hiểu Khê, thế nhưng không đủ sức kéo lên mà cuối cùng là cả hai người cùng nhau từ trên vực rơi xuống biển.
Sóng biển cuồn cuộn, thân thế của Diệp Hiểu Khê và Nhậm Phong đã hoàn toàn bị nuốt chửng.
Uyển Dư đi lại sát bờ vực nhìn sóng biển đang vồ vập đập vào bờ đá, một người như Diệp Hiểu Khê, không ngờ lại có thể làm ra một chuyện kinh khủng đến mức này.
Tô Trà Trà và Uyển Dư ngồi xe Lâm Tiêu trở về.
Tô Trà Trà dùng sức ôm chặt Uyển Dư, cô nghĩ đến những gì Uyển Dư vì mình mà hi sinh liền không nhịn được mà khóc.
Lòng của cô đã tan nát từ lâu, cô cũng không mong đời này mình sẽ được hạnh phúc gì cả.
Dù rằng có nhiễm phải loại bệnh kia, bất quá cũng chỉ là sống nhiều hơn, ít hơn một ngày mà thôi.
Cô không muốn Uyển Dư vì mình mà tự tay phá hủy đi hạnh phúc của cô ấy như vậy! *A Uyển, cậu thật ngốc, cậu thật sự ngốc!
Tô Trà Trà lẩm bẩm nói.
*A Uyển, sao cậu có thể như vậy! Chuyện cậu làm khiến mình không thể tha thứ cho chính bản thân mất! A Uyển, chúng ta nhanh chóng đến bệnh viện đi.
Y học tiến bộ như vậy, cậu nhất định sẽ được chữa khỏi! Bây giờ chúng ta lập tức đến bệnh viện, để cậu kiểm tra cẩn thận một lượt, có được không?"
"Trà Trà, cậu đừng khó chịu"
Uyển Dư nhẹ nhàng vỗ sống lưng Tô Trà Trà: "Trà Trà, cậu không cần cảm thấy hổ thẹn, lại đừng cảm thấy có lỗi với mình.
Hiện tại mình cảm thấy rất tốt, chỉ cần nhìn thấy cậu bình an, mình hài lòng vui vẻ rồi"
"Đồ ngốc A Uyển.
.
"
"Trà Trà, không sao cả.
Hạnh phúc của cậu là đáng giá nhất! Vì vậy, Trà Trà, cậu nhất định phải hạnh phúc đó!"
Trầm mặc hồi lâu, Uyển Dư nhẹ giọng nói: "Trà Trà, mình không muốn nói chuyện này cho Bảo Bảo và Bối Bối, mình không muốn bọn nhỏ lo lắng"
Dừng lại một chút, Uyển Dư nói với Lâm Tiêu đang lái xe ở phía trước: "Lâm Tiêu, phiên anh giữ bí mật chuyện hôm nay giúp tôi, đừng nói chuyện này cho cậu trẻ biết"
Uyển Dư chưa từng hoài nghi tình cảm của cậu trẻ đối với cô.
Cậu trẻ vì cô mà cả mạng sống của mình cũng không cần, vậy làm sao có thể vì cô mắc loại bệnh này mà vứt bỏ cô chứt Chỉ là, cô không muốn cứ như vậy mà khiến hai người dây dưa cùng một chỗ.
Lỡ như, cô lây bệnh cho cậu trẻ, vậy thì có hối hận mấy đời cũng không đủ! Nghe xong lời của Uyển Dư, Lâm Tiêu rơi vào trầm mặc trong chốc lát, anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng đồng ý với Uyển Dư: "Được, tôi nghe cô.
"
Nghe thấy câu trả lời khẳng định của Lâm Tiêu, Uyển Dư không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc ở biệt thự sát biển kia, điện thoại của Uyển Dư đã bị Nhậm Phong tắt mất, vì vậy sau khi cô đến được bên ngoài tiểu khu, liền nhanh chóng khởi động lại máy.
Uyển Dư vừa mở máy lên đã nhận được mấy tin nhắn Lục Minh Thành gửi đến.
"Uyển Dư, buổi trưa đừng đi với Tô Trà Trà, đi ăn cơm với anh"
Rồi cô tiếp tục mở tin nhắn thứ hai: "Uyển Dư, anh không muốn làm oán phụ nơi khuê phòng nữa đâu"
Uyển Dư cười trong đau khổ mở nhắn thứ ba: "Uyển Dư, anh nhớ em"
Cậu trẻ, em cũng nhớ anh, chỉ qua vài dòng tin nhắn trên điện thoại, đã bắt đầu nhớ anh.
Thế nhưng Uyển Dư không có giống như buổi sáng nói lời ân ái ngượng ngùng với Lục Minh Thành nữa, cô gửi một tin nhắn: "Cậu trẻ, chúng ta chia tay đi"
Lục Minh Thành đang ở bệnh viện cùng với Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi.
Vừa mới làm xong giám định thân nhân, anh liền đưa Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi về chỗ của Tô Trà Trà ở bệnh viện, sau đó thì đến công ty.
Ngày hôm nay anh có không ít tài liệu quan trọng cần phải xử lý, anh nghĩ rằng đến khi hoàn thành công việc, anh sẽ trực tiếp đi lấy kết quả giám định thân nhân chứ không sai thủ hạ nữa.
Tâm tình của anh hiện tại có chút kích động đến mức khó nhịn.
Vì vậy,