"Thế nhưng, em phát hiện là không phải như thế.
Cậu trẻ, thứ anh hấp dẫn em chỉ là bề ngoài và thân phận của anh, còn lại những mặt khác, một chút em cũng không thích.
Cậu trẻ, đúng là dung mạo của anh rất đẹp trai, anh cũng rất có tiên.
Thế nhưng ngoại trừ hai điểm này, ở trong lòng em, anh không có gì khác biệt! Em từng cho rằng, em có thể tìm thấy một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tiền như vậy, em nên thỏa mãn mới phải.
Nhưng mà đến tận khi em gặp anh ấy, em mới hiểu được, tiền cũng không phải là thứ trọng yếu nhất, quan trọng nhất chính là hai bên tình nguyện.
Chỉ có như vậy!
cả hai mới có thể hạnh phúc"
Viền mắt Uyển Dư chua xót, cô ngước mặt lên trời không để cho nước mắt của mình rơi xuống.
Cô không yêu tiền của cậu trẻ, cũng không yêu thân phận của anh.
Cô yêu anh, chỉ bởi vì, anh chính là người mà cô yêu tha thiết.
Hít một hơi thật sâu, Uyển Dư nhẹ giọng tiếp tục: "Cậu trẻ, bây giờ anh còn không rõ nữa sao? Em không yêu anh, em đã thay lòng rồi! Vì vậy, chúng ta nhất định phải chia tay!"
Lục Minh Thành còn chưa kịp hồi phục tỉnh thân lại sau những lời kia, lại nghe được Uyển Dư đã thay lòng đổi dạ.
"Uyển Dư, anh không tin là em thay lòng!"
Lục Minh Thành dừng một chút, giọng nói lạnh nhạt lần nữa vang lên: "Bây giờ em đang ở đâu? Anh lập tức tới tìm eml"
"Cậu trẻ, anh đừng đến tìm em!"
Uyển Dư không muốn gặp mặt Lục Minh Thành, vội vàng nói.
Gọi điện thoại với anh thế này cũng đã là cực hạn của cô rồi, nếu như thật sự mặt đối mặt nói chuyện chia tay cô chỉ sợ bản thân không thể nói nên lời, vừa không chia tay được, cô lại vừa nhào vào lòng anh mất.
"Không để anh gặp em, vậy thì em cũng đừng mong chia tay"
Lời này của Lục Minh Thành khiến cho Uyển Dư nháy mắt không biết nói thế nào.
Có điều Uyển Dư vẫn luôn xoay chuyển rất nhanh, lập tức trả lời: "Cậu trẻ, anh đến gặp em thì có chút không tiện.
Hiện tại, em và bạn trai mới đang ở với nhau.
Cậu trẻ, bạn trai mới của em rất thích ăn giấm, anh đến đây anh ấy sẽ không vui"
Bạn trai mới? Lục Minh Thành tức giận đáp.
Không! Anh không tin! Nhất định là cô cố ý chọc giận anh! "Uyển Dư, nếu em không nói mọi chuyện cho rõ ràng, em đừng mong anh đồng ý chia tay! Cho dù em nói rõ ràng, đời này của em cũng đừng mong chia tay với anh!"
Đáng tiếc là, không phải người khác ép buộc cô rời khỏi cậu trẻ, mà là do cô bị người ta tiêm máu nhiễm HIV vào người.
Chuyện cô nhiễm bệnh đã là chắc chắn, vì vậy cho dù cô có yêu cậu trẻ đến mức nào thì cũng không thể ở cạnh anh được nữa.
"Cậu trẻ tha thứ cho em, em không muốn tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Rõ ràng là em không yêu anh, thế nhưng phải giả vờ thật lòng yêu anh, em thật sự mệt mỏi! Cậu trẻ, chúng ta chính thức chia tay đi.
Chúc anh sau này có thể tìm được một người phụ nữ thật tâm yêu anh, chúc anh hạnh phúc! Cậu trẻ, em chúc phúc cho anh như vậy rồi, anh cũng có thể rộng lượng, chúc em hạnh phúc được hay không? Em và bạn trai hiện tại thật sự rất yêu nhau, bọn em cũng rất mong nhận được lời chúc phúc của anh"
Lục Minh Thành tức giận: "Uyển Dư, đời này em đừng nghĩ đến chuyện anh chúc phúc cho em cùng với người đàn ông khác!"
Lục Minh Thành dùng sức hít vào một hơi, trong lòng vô cùng khó chịu, gương mặt tuấn tú đen lại, tiếp tục nói với Uyển Dư: "Uyển Dư, em đang ở tiểu khu Phúc Tinh có đúng không? Anh lập tức qua đó gặp em!"
Nói xong lời này, Lục Minh Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Cậu trẻ thật sự muốn qua đây! Kỳ thực, Uyển Dư đang rất nhớ Lục Minh Thành, cô muốn gặp anh muốn nhìn thấy dáng vẻ mà mình ngày đêm thương nhớ.
Thế nhưng, cô cũng rất sợ nhìn thấy anh.
Cô sợ rằng sau khi gặp rồi, dù cô cố thế nào cũng không thể nói lời chia tay chắc như chém đinh chặt sắt nữa! Chúng ta, là còn yêu nhưng đã hết duyên mất rồi!
Uyển Dư nửa ngồi nửa quỳ, dùng sức ôm lấy hai chân của chính