Cậu trẻ đã hôn cô nhưng cô nhất định không cho cậu trẻ gần gũi mình thêm nữa, cô lo lắng suy nghĩ, kỳ thực, AIDS không lây qua đường nước bọt, thế nhưng, nếu hai người kịch liệt hôn đến mức chảy máu, vẫn sẽ có khả năng truyền nhiễm.
"Cậu trẻ, đừng.
.
"
Uyển Dư muốn tách khỏi môi của Lục Minh Thành, thế nhưng môi anh giống như dính chặt vào môi cô, căn bản không cho cô cơ hội tránh né.
"Cậu trẻ, đừng chạm vào em! Em đã nói rõ với anh rồi, em không yêu anh! Em yêu Tô Tô, em đã muốn ở cùng với Tô Tô, xin anh đừng cưỡng ép em nữa có được không!"
"Uyển Dư, em không yêu người khác!"
Lục Minh Thành vô cùng chắc chắn mà lên tiếng: "Uyển Dư, trong lòng em chỉ có anh!"
Trong khi nói chuyện, Lục Minh Thành lại lần nữa hôn lên môi Uyển Dư, đồng thời nuốt hết tất cả những câu chữ Uyển Dư đang định nói, tất cả những chống cự Uyển Dư đang định làm vào trong miệng.
Uyển Dư đứng đờ người tại chỗ.
Cô không phải kẻ ngu ngốc, nghe thấy lời của Lục Minh Thành liền hiểu rõ, Lục Minh Thành đã biết hết mọi chuyện rồi.
Bị Lục Minh Thành vạch trần, Uyển Dư biết bản thân không cần phải diễn vở kịch thay lòng kia nữa.
Nghĩ đến việc rất có thể Lục Minh Thành đã biết cô nhiễm loại bệnh kia, trong lòng Uyển Dư lại dâng lên cảm giác chật vật khó nói.
Cậu trẻ vốn dĩ là ưu tú hơn cô rất nhiều, chính là một người cao cao tại thượng, xa vời đến mức cô không thể với tới.
Bây giờ, cô lại nhiễm loại bệnh kia, lại càng không xứng với cậu trẻ nữa rồi.
Uyển Dư dùng sức quay mặt về một bên, gắng gượng không để nước mắt rơi xuống.
Thế nhưng mặc kệ là cô nỗ lực chống đỡ đến thế nào, cũng không ngăn được tiếng nghẹn ngào trong cuống họng.
"Cậu trẻ, anh thả em ra đi! Nếu Tô Hành đã nói cho anh nghe hết thảy rồi, vậy thì anh nên biết rằng, em đã bị Diệp Hiểu Khê tiêm ống máu của Triệu Na vào người! Triệu Na nhiễm AIDS, em cũng không thoát được!"
Uyển Dư trầm mặc trong chốc lát lại tiếp tục: "Cậu trẻ, em không muốn hại anh!"
Nhìn thấy Uyển Dư muốn tránh thoát khỏi cái ôm của mình, Lục Minh Thành lần nữa siết chặt cô vào trong lòng: "Uyển Dư, anh và em sẽ không lãng phí thời gian!"
"Dù em có nhiễm phải loại bệnh kia, anh cũng không quan tâm! Uyển Dư, em nghe anh, anh muốn ở bên em, mặc kệ là em có nhiễm AIDS hay khỏe mạnh bình an.
Uyển Dư, em không có hại anh, bây giờ em đẩy anh ra mới chính là hại anh!"
Lời của cậu trẻ nghe thật êm tai, giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh luôn có năng lực khiển cho lòng cô không tự chủ được mà an ổn trở lại.
Ở trong lòng của anh cũng thật sự là ấm áp, Uyển Dư vùi đầu vào ngực anh, hít hà mùi vị trên người anh.
Cô thật sự yêu thích mùi vị này, nhàn nhạt như mùi thơm cỏ xanh, phảng phất có loại hương thơm giống như phù hoa ở Thế Ngoại Đào Nguyên.
Nếu như có thể, Uyển Dư chỉ muốn cả đời này không phải rời khỏi cái ôm của anh, dù rằng bản thân có mắc phải loại bệnh chết tiệt kia Nghĩ như vậy, viền mắt Uyển Dư nhanh chóng nóng lên.
Cô khể buông mí mắt, thấp giọng nói: "Cậu trẻ, em biết anh tốt với em, trong lòng anh thể nào, em đều biết"
"Cậu trẻ, em thừa nhận là em yêu thích anh.
Em thích anh còn nhiều hơn cả trong suy nghĩ của anh.
Vì vậy, cậu trẻ, em càng hi vọng anh bình an khỏe mạnh"
"Uyển Dư, vậy là em vẫn muốn chia tay với anh có phải không?"
Ánh mắt Lục Minh Thành nhìn sâu vào Uyển Dư.
Mỗi một chữ anh nói lại đặc biệt trâm hơn, nghe vào có cảm giác vô cùng kiên định.
"Uyển Dư, cái gì mà bình an khỏe mạnh, anh đều không để ý! Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với em, cho dù là nhiễm loại bệnh kia, anh cũng vui vẻ chấp nhận! Uyển Dư, em có nghe anh hay không, anh không sợ nhiễm bệnh gì cả.
Đời này của Lục Minh Thành anh chỉ sợ một chUyển Dưy nhất, chính là mất đi em!"
Đời này của anh, chỉ sợ một chUyển Dưy nhất, chính là mất đi em!
Nước mắt Uyển Dư cuối cùng cũng mất khống chế, ào ạt rơi xuống.
Cô thật sự không muốn để Lục Minh Thành nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của mình, vì vậy lập tức hoảng