Uyển Dư cũng bị động tác của Lục Minh Thành dọa cho phát Sợ, cuống quýt muốn xông lên, tách Lục Minh Thành khỏi Tô Hành.
Thế nhưng khí lực của Lục Minh Thành quá lớn, căn bản là cô không cứu được Tô Hành.
Lục Minh Thành không chờ cô ôm lấy Tô Hành đã lập tức kéo anh ta ra khỏi căn hộ nhỏ, lôi vào trong thang máy.
Lục Minh Thành giận đến mức hai mắt gần như bốc lửa, vừa nãy ở trong căn hộ của Uyển Dư, anh tức giận đến mức thiếu chút mất cả lý trí.
Sau khi tỉnh táo lại, anh liền phát hiện chuyện này có gì đó quái lạ.
Hai dấu hôn trên ngực Tô Hành vừa nhìn thì trông rất bình thường, không có gì dị dạng.
Thể nhưng thị lực anh tôt, nhìn kỹ một tí liên phát hiện ra hai dấu hôn có chút giả.
Anh đưa tay, dùng sức chà xát trước ngực Tô Hành một lúc, thì quả thực đó không phải là dấu hôn từ miệng, mà là được vẽ lên.
"Cứu mạng! Đúng là bất lịch sự mà!"
Tô Hành nghẹn ngào gào lên, sau đó dùng lực nắm lấy áo ngủ của mình, bộ dáng giống như một cô nàng bị người ta khi dễ.
Anh ta lui vào một góc của thang máy, gương mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Minh Thành: "Đừng có tới đây! Anh đừng có lại đây! Nếu anh chạm vào tôi lần nữa, tôi liền!
Tầm mắt của Lục Minh Thành nhìn theo vóc người trắng trẻo, yếu ớt của Tô Hành, sau đó lại chậm rãi chuyển lên gương mặt anh ta: "Anh là gay?"
"A?"
Tô Hành không thể ngờ được Lục Minh Thành đột nhiên lại hỏi ra một câu như vậy, trong nhất thời liền không biết phải nói gì mới tốt.
Anh ta cảm thấy, hôm nay vì Uyển Dư, anh ta mang toàn bộ nam tính suốt hai mươi năm nay biểu hiện ra ngoài rồi.
vậy mà Lục Minh Thành vẫn nhìn ra xu hướng tình dục khác biệt của anh ta? Chẳng lẽ, Lục Minh Thành có hỏa nhãn kim tinh? Nghĩ đến việc Uyển Dư tha thiết nhờ vả, Tô Hành vẫn có ý định liều chết giãy dụa thêm một chút.
Anh ta nhướn nhướn mày, nỗ lực bày ra một bộ dạng phóng khoáng ngông nghênh, thế nhưng sự khủng hoảng trong con người vẫn không cách nào che giấu được.
Thang máy này quá nhỏ hẹp, cô nam quả nữ với nhau!
Phi Nam nam với nhau vào cùng thang máy mới nguy hiểm! Hơn nữa, Lục Minh Thành!
Dũng mãnh, cường hãn như vậy, anh chỉ sợ trinh tiết của mình khó lòng mà giữ được! Anh còn muốn giữ lại trong sạch cho người yêu nhà mình đây! Tô Hành hất cảm, nhầm mắt, lắp bắp nói rằng: "Ai!
Ai nói rằng tôi là gay! Tôi là một người đàn ông!
đàn ông nguyên chất đó! Nguyên chất còn hơn cả vàng ròng! Là đàn ông nguyên chất!"
Lục Minh Thành không lập tức trả lời, anh bước lên từng bước một, ép Tô Hành lùi về phía sau.
Thế nhưng phía sau đã là cửa thang máy lạnh lẽo, anh ta lùi không được nữa.
Cảm giác mạnh mẽ, áp bách bao phủ lấy thân người Tô Hành, khiến anh ta có chút không thở nổi.
Anh ta bất an nhìn Lục Minh Thành, trên người Lục Minh Thành có khí tức cướp đoạt quá mức dày đặc sát khí cũng vô cùng đậm, phảng phất giống như một ác ma thật sự.
Tô Hành đột nhiên rùng mình, anh cảm thấy bản thân là một người chính nghĩa vô cùng, vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống.
Thế nhưng mạng sống chỉ là cơn đau nhất thời, còn nếu Lục Minh Thành muốn xuống tay với anh ta, lấy đi trinh tiết của anh ta thì lại là vấn đề khác.
Tô Hành nhìn thấy Lục Minh Thành tiến đến càng ngày càng gần, vội vã ôm chặt miệng mình: "Đừng!
Đừng tới đây! Anh đừng đến đây! Nếu như anh dám đụng đến tôi, tôi liền!
Tôi liền liều mạng với anh!"
Khóe môi Lục Minh Thành co quắp liên hồi, bộ dáng này của anh ta, còn dám nói không phải là gay? Thời khắc này, Lục Minh Thành đã hoàn toàn xác định, Uyển Dư chắc chắn không có phản bội anh để ở cùng một chỗ với tên ẻo lả này.
Chuyện Uyển Dư chia tay với anh, chắc chắn là có nguyên nhân.
Anh phải tìm được nguyên nhân thì mới có thể mở ra khúc mắc của Uyển Dư.
Nhìn thấy bóng người Lục Minh Thành vân bảo phủ ở trên mình, thân thể nhỏ bé của Tô Hành càng run lợi hại: "Đừng đụng tôi! Nếu như anh làm gì tôi, tôi lập tức la lên! Anh dù sao cùng là doanh nhân, nếu để mọi