Hơn nữa, bà cảm thấy Uyển Dư thực sự quá ích kỉ, cô đã mắc loại bệnh chết tiệt kia còn muốn quấn quýt lấy Lục Minh Thành.
Không phải là cô muốn hại con trai bảo bối của bà sao Thịnh Vân Tịch càng nghĩ càng thêm thêm phẫn nộ, mà bà nghĩ cũng không thông, con trai bà ưu tú như vậy, sao có thể thích một người phụ nữ ích kỷ đến mức này? Uyển Dư bị lời nói này của Thịnh Vân Tịch làm cho vô cùng tức giận.
Cô tôn trọng vì Thịnh Vân Tịch là trưởng bối, thế nhưng cho dù bà là trưởng bối, bà cũng không thể năm lần bảy lượt đạp hết tôn nghiêm của cô xuống, nói những lời quá đáng như vậy! Cô câu môi, châm biếm nở nụ cười: "Đúng vậy, dì Thịnh, dì nói đúng rồi! Đúng là con cảm thấy dì có cho con thêm bao nhiêu tiền cũng không thể đáng tin bằng cậu trẻ được! Sau này không còn tiền tiêu thì sao chứ.
Còn cậu trẻ, cậu trẻ là cây rụng tiền, chỉ cần có cậu trẻ, con muốn bao nhiêu tiền còn không được?"
"Cô!"
Thịnh Vân Tịch bị lời này của Uyển Dư làm cho nghẹn họng không nói nổi một tiếng, bà hít sâu mấy hơi, lông ngực mới có thể thả lòng một chút.
Sau đó, bà nhét thẻ ngân hàng lại vào trong túi xách, nói với Uyển Dư: "Uyển Dư, cô thực sự là không biết điều! Cô muốn hủy hoại Tiểu Thành của tôi? Nằm mơ đi.
Con trai bảo bối của Thịnh Vân Tịch tôi tuyệt đối không thể kết hôn với một người bệnh AIDS được!"
Nói xong lời này, Thịnh Vân Tịch phẫn nộ đứng dậy, đi ra khỏi tiệm cà phê.
Thịnh Vân Tịch cảm thấy Uyển Dư là loại người không biết cân nhắc, lần này bà cho Uyển Dư tiền với mục đích khác lần trước.
Lần trước chính là bà muốn đánh gãy uyên ương, thể nhưng lần này là bà thuần túy muốn giúp Uyển Dư, vậy mà cô ta không cho bà chút thể diện nào! Nếu như bà cho cô ta mặt mũi mà cô ta không muốn, vậy sau này bà cũng không cần cho nữa Thịnh Vân Tịch đi đến cửa, sau đó nghĩ ngợi gì đó lại quay trở về, đưa cho Uyển Dư một tấm thiệp mời màu đỏ thẫm: "Uyển Dư, đây là thiệp mời cưới của Tiểu Viện và Tiểu Thành, nếu cô có thời gian nhớ đến dự đám cưới hai đứa nó, cũng là một cách tốt để cắt đứt hi vọng!"
Uyển Dư như phát điên nhìn chằm chằm thiệp mời ở trước mặt mình, cô thậm chí quên việc hỏi Thịnh Vân Tịch sao lại nói cô bệnh HIV.
Tấm thiệp mời này, vừa xa hoa lại vừa tinh xảo, trên thiệp mời có quấn một sợi chỉ màu vàng, vừa nhìn qua đã biết đây là vàng ròng.
Ngay chính giữa thiệp mời có ảnh chụp chung của Lục Minh Thành và Cung Viện.
Cung Viện cười đến dịu dàng, ấm áp.
Còn Lục Minh Thành, dáng vẻ anh vẫn lạnh băng như cũ, thể nhưng vẫn hiện lên chút ôn nhu khó thấy.
Sau khi tinh tế nhìn kỹ gương mặt của Lục Minh Thành trong ảnh, viền mắt Uyển Dư chua xót, nước mắt thiếu một chút là không nhịn được mà lăn dài.
Sau khi phục hồi lại tinh thần, cô như phát rồ mà đem xé tấm thiệp này thành từng mảnh.
Vị hôn thê gì chứ! Kết hôn gì chứ! Toàn là do truyền thông bất lương bịa đặt! Cô tình nguyện tín là lợn cái leo cây cũng không tin cậu trẻ sẽ kết hôn với Cung Viện! Uyển Dư dùng sức lau đi khóe mắt ướt át của mình.
Cô lao nhanh khỏi quán cà phê, gọi một chiếc xe chạy đến biệt thự Thiển Thủy Loan của Lục Minh Thành.
Cô biết mật mã biệt thự, vì vậy không cần nhãn chuông cửa, trực tiếp đi vào bên trong.
Cửa lớn phòng khách đã bị khóa, dường như là có người ở bên trong, không muốn có ai đó không mấy quan trọng đi vào phá rối.
Uyển Dư tức giận, tàn nhãn đập lên mặt kính của cửa lớn một hồi lâu.
Cô vừa định gọi Lục Minh Thành đế anh ra mở cửa thì liền nhìn thấy, hai người trong phòng là Lục Minh Thành và Cung Viện.
Lục Minh Thành nắm nghiêng người trên ghế salon, vì Lục Minh Thành quay lưng về phía cô nên cô không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh, thế nhưng cô có thể xác định, Lục Minh Thành đang hôn Cung Viện.
Cung Viện cúi người, môi kê sát vào môi Lục Minh Thành.
Bọn họ cứ như vậy, hồn nhiên hôn nhau, triền miên lại nhiệt liệt quấn nhau đến khó phân lìa.
Nụ hôn