Ồ..."ai đây ?"
Đó là giọng điệu chảnh chọe của Điền Tiểu Linh.
(Điền Tiểu Linh là cháu gái của mẹ kế Liễu Hiên).
Liễu Hiên chẳng thèm để tâm, cô gặp người nhà họ Điền thì luôn xem họ như đám ruồi nhặng.
"Này Liễu Hiên..."
- Chúng ta quen biết nhau sao ?
"Cô..."
Liễu Hiên nhún vai rồi nhanh chóng rời đi, cô đến ký túc xá nhận phòng.
Vài hôm nữa phải dọn đến, chuẩn bị cho khóa học sắp tới !
Điền Tiểu Linh tức giận giậm chân bình bịch "Cô giỏi lắm Liễu Hiên, dám làm mặt chảnh với tôi...để rồi xem tôi trừng trị cô bằng cách nào, thời gian của chúng ta còn dài lắm, tôi thừa thời gian để chơi với cô".
………
Đến giữa trưa thì Liễu Hiên đã thu xếp xong việc ở trường...lúc này cô mới nhớ đến vẫn còn Doãn Lục Lang đang đợi cô, cô vội chạy thụt mạng đến chỗ đỗ xe của Doãn Lục Lang.
Doãn Lục Lang nhíu mày "Cô ấy bị ma rượt hay sao vậy ?"
Liễu Hiên đứng dựa vào xe thở hồng hộc, bất ngờ có một chai nước suối được mở sẵn nắp xuất hiện trước mặt cô...cô đưa tay nhận lấy đưa lên miệng uống vài ngụm.
"Mệt không ?"
- Mệt...
"Làm gì mà chạy như bay vậy ? Bị ma đuổi à ?"
- Hừ...có anh mới bị ma đuổi đó...
Muốn ăn gì ?
- Gì cũng được !
Doãn Lục Lang đưa cô đến nhà hàng món ăn truyền thống...nơi đây được trang trí vô cùng đẹp và mang đậm nét cổ xưa.
Liễu Hiên nhìn đến ngây ngốc "Nơi này đẹp quá !"
Ừm...cô có thích không ?
Liễu Hiên gật đầu "Dạ có ạ !"
"Thích thì được rồi"
Cả hai chọn vị trí cạnh cửa sổ, ngồi đây có thể nhìn ra hồ nước ngọt, xung quanh hồ là những khóm hoa hải đường đang khoe sắc đỏ rực.
Phục vụ đến hỏi thì Doãn Lục Lang chọn tất cả những món ngon nhất tại đây.
Cô phục vụ kinh ngạc, gọi mấy chục món mà chỉ có hai người, ăn kiểu gì cho hết.
Cô khẽ hỏi lại "Quý khách gọi tất cả các món này sao ạ ?"
Doãn Lục Lang là người không thích nói chuyện nhiều, có lẽ Liễu Hiên là người duy nhất nhận được sự dịu dàng từ Doãn Lục Lang.
Anh liếc nhìn phục vụ một cái sắc lạnh, khiến cô phục vụ phải rùn mình.
"Xin quý khách vui lòng chờ một lúc, thức ăn sẽ được đưa lên !"
………
Liễu Hiên thấy rất thích nơi này, cô luôn miệng khen ngợi...
Doãn Lục Lang thấy cô ríu rít như đứa trẻ, trông cô như bây giờ thật đáng yêu làm sao !
"Nếu em thấy thích thì sau này anh sẽ thường xuyên đưa em đến".
Liễu Hiên há hốc mồm, cô sợ mình nghe nhầm nên hỏi lại "Lục Lang, anh vừa nói gì ?"
Anh bảo "nếu em cảm thấy thích nơi này thì anh sẽ thường xuyên đưa em đến dùng bữa !"
- Anh nói thật chứ ?
Ừm...
- Cảm ơn anh Lục Lang !
Không cần phải cảm ơn đâu "chồng tương lai đưa em đi ăn thì việc gì em phải cảm ơn ?".
Liễu Hiên e thẹn cúi mặt "anh, anh nói linh tinh gì vậy chứ ?"
Cả hai rơi vào im lặng thật lâu, cho đến khi phục vụ đưa thức ăn lên bàn.
- Lục Lang, sao anh gọi nhiều món vậy ? Chỉ hai chúng ta thì làm sao có thể ăn hết ?
"Hiên Hiên !"
- Dạ...
"Em ăn đi, ăn nhiều vào...nhìn em gầy cứ như bộ xương vậy ! Con gái mập mạp hơn xíu trông sẽ đáng yêu hơn".
Vừa nói Doãn Lục Lang vừa gắp thức ăn cho vào chén Liễu Hiên "ăn đi em, món này ngon lắm !"
- Anh