"Vừa rồi em có sao không Hiên Hiên ?"
- Dạ em không sao đâu anh !
"Em quen biết với cô gái vừa rồi sao ?"
- Dạ, cô ta họ Điền.
Họ Điền sao ?
- Dạ đúng ạ ! Mẹ kế của em có người anh trai tên là Điền Quân, cô gái lúc nãy là con gái của ông ấy.
"Ồ, hoá ra là thế !"
Doãn Lục Lang nhìn Liễu Hiên với ánh mắt vừa dịu dàng vừa cưng chiều "vừa rồi em đã ăn no chưa ?"
- Dạ em đã no lắm rồi ạ !
Doãn Lục Lang mở cửa xe cho Liễu Hiên ngồi vào.
"Em muốn đi đâu nữa không ?"
- Không ạ !
"Vậy chúng ta về nhà nhé Hiên Hiên ?"
- Nhà ? Về nhà sao ?
Phải !
Liễu Hiên cảm thấy hốc mắt cay cay "em cũng có nhà sao anh ?"
"Hiên Hiên..."
Nước mắt chợt lăn dài trên má Liễu Hiên...
Doãn Lục Lang lo lắng hỏi "Hiên Hiên, em sao vậy ?"
Liễu Hiên nhào qua ôm chặt Doãn Lục Lang và khóc đến rung bờ vai, miệng thốt lên những lời lí nhí "em không sao Lục Lang !"
Doãn Lục Lang đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt lưng cô "em...em thật không sao chứ ?"
Liễu Hiên lắc đầu !
"Nhưng sao em lại khóc thảm thiết vậy ?"
- Lục Lang, anh có biết không ? Từ bé em đã không còn mẹ, chỉ có ông nội luôn yêu thương em, đến khi em lên chín tuổi thì ông nội qua đời...cũng kể từ đó em không còn định nghĩa được chữ "nhà" được đọc như thế nào nữa !
Nỗi thương xót xuất hiện trong lòng Doãn Lục Lang "Hiên Hiên, từ nay em đã có nhà, đó là nhà của hai chúng ta...em đừng khóc nữa có được không ?"
Liễu Hiên đưa tay quệt đi nước mắt trên mặt mình "em thật sự có nhà sao ?"
Ừm..."tất nhiên rồi, em cũng có nhà...nhà của hai chúng ta".
- Lục Lang !
Doãn Lục Lang dùng hai bàn tay của mình ướm chặt khuôn mặt cô và nâng niu khuôn mặt xinh đẹp của cô, dùng hai ngón tay cái gạt đi nước mắt đọng lại trên hốc mắt cô.
"Hiên Hiên, em không những có nhà mà còn có anh nữa ! Anh nguyện một đời làm nơi cho em nương tựa".
Liễu Hiên nghe thế thì ngại ngùng cúi mặt "cảm ơn anh nhiều lắm Lục Lang !"
Được rồi, chúng ta về nhà em nhé ?
- Dạ !
Doãn Lục Lang giúp Liễu Hiên thắt dây an toàn và lái xe trở về nhà của hai người.
Thỉnh thoảng anh cứ liếc qua nhìn cô, nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của cô...càng nhìn càng thấy cô xinh đẹp và đáng yêu, anh nhìn mãi không thấy chán.
Liễu Hiên thì ngồi lặng yên suốt cả quãng đường dài không hề lên tiếng, cô chìm trong suy nghĩ miên man "Cô thật sự có nhà và có người thật lòng quan tâm, lo lắng cho cô.
Kể từ khi ông nội qua đời đến giờ đã gần mười năm trôi, không ai quan tâm đ ến cô...dù là ba ruột của cô...giờ thì tốt quá rồi, có Doãn Lục Lang thật lòng quan tâm đ ến cô, cô nhất định sẽ trân trọng anh !"
"Hiên Hiên !"
- Dạ em nghe "Lục Lang"
Em đang suy nghĩ gì vậy ?
- Em đang nghĩ về anh ?
Doãn Lục Lang kinh ngạc "nghĩ về anh sao ?"
- Ừm...
Doãn Lục