"Thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân mời thiếu phu nhân trở về nhà một chuyến !"
Liễu Hiên giật mình, cô quay đầu lại nhìn "anh là! "
"Thiếu phu nhân, tôi là Đường Siêu"
Liễu Hiên nhíu mày "người này! à! nhớ ra rồi, mình đã từng gặp anh ấy, anh ấy thường xuyên xuất hiện ở Doãn gia !"
- Anh gọi tôi sao ?
Đường Siêu mỉm cười với Liễu Hiên "thiếu phu nhân, cô quên nhanh quá vậy! mình thường xuyên chạm mặt nhau ở Doãn gia mà".
- Vậy anh tìm tôi có việc gì ?
"Thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân mời thiếu phu nhân về nhà một chuyến !"
- Tôi sẽ không bao giờ trở về !
"Thiếu phu nhân! Đường Siêu đành thất lễ với người rồi! "
- Ý anh là sao ?
Đường Siêu vẫy tay một cái! đã có hai bóng đen xuất hiện và đưa Liễu Hiên lên xe!
- Này! các người là ai ? Các người muốn làm gì tôi ?
Đường Siêu không trả lời! chỉ nhanh chóng ngồi vào ghế lái!
- Cứu! có ai không! làm ơn cứu tôi với!
Một tên áo đen đưa chiếc khăn ra bịt kín mũi Liễu Hiên, sao đó thì cô liền ngất đi!
…………
Hơn hai giờ trôi qua!
Liễu Hiên tỉnh dậy trong căn phòng tăm tối ! Cô hoảng hốt ngồi dậy từ sàn đất lạnh lẽo, mắt nhìn xung quanh! nhưng rất tiếc là chỉ có duy nhất một màu đen rơi vào thị giác của cô.
- Lục Lang anh đang ở đâu! cứu em với, em rất sợ bóng tối! Lục Lang !
Bộp! bộp!
"Vợ à, em nhớ ông chú của anh đến như thế sao ?"
Liễu Hiên lo sợ! "là tên khốn đó !"
Doãn Chí Hiên từng bước một đi đến bên cạnh Liễu Hiên.
Chưa bao giờ cô cảm thấy tiếng bước chân lại rùn rợn, đáng sợ như thế !
- Anh! anh muốn làm gì ?
Ha ha ha ha! "Vợ à! em còn nợ anh đêm động phòng kia mà !"
- Động! động phòng gì chứ ? Anh đừng hòng!
"Sao thế vợ yêu! không lẽ em quên mất bản thân mình là vợ của Doãn Chí Hiên sao ?"
- Hừ! tôi có làm việc đó với chó hoang, cũng tuyệt đối sẽ không làm với anh.
Doãn Chí Hiên nghe Liễu Hiên nói lên câu này thì không kiềm được cơn tức giận, anh siết chặt tay "Cô vừa nói gì ?"
- Sao vậy Doãn Chí Hiên ? Anh rất tức giận sao ?
Doãn Chí Hiên cố gắng nuốt cơn tức giận vào bụng "vợ à! giữa chúng ta đã có quá nhiều hiểu lầm, nói gì thì nói! giữa chúng ta đã kết hôn rồi mà em".
- Kết hôn sao ? Haiz! anh còn dám nhắc đến chuyện này !
"Vợ! "
- Đủ rồi, tôi đang buồn nôn đây !
Doãn Chí Hiên lúc này đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn "tôi nói cho cô biết này Liễu Hiên, cô tưởng rằng cô thanh cao lắm sao ? Cô chẳng qua cũng chỉ là một món đồ được bán đi, và tôi chính là người đã mua món đồ ấy về! "
Liễu Hiên nheo mắt "vậy anh muốn thế nào ?"
"Cô nhanh chóng đưa ra con dấu của người thừa kế !"
- Anh đang nói mớ trong cơn ngủ mê sao ?
Doãn Chí Hiên bóp chặt chiếc cổ mảnh khảnh của Liễu Hiên "Cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi !"
- Tôi không để anh được toại nguyện đâu Doãn Chí Hiên !
"Cô không có quyền được lựa chọn".
- Tôi sẽ không bao giờ giúp đỡ một tên xấu xa như anh lên làm người thừa kế đâu.
"Vậy có nghĩa là cô rất muốn giúp cho tên nghiệt chủng Doãn Lục Lang kia lên làm người thừa kế sao ?"
- Lục Lang, anh ấy sẽ không thèm tranh giành với anh đâu.
"Cô hiểu ông chú của tôi quá nhỉ !"
- Hừ!
"Nhưng mà tôi thì lại không hiểu ông chú của