Cuối tuần, Liễu Hiên trở về thăm nhà.
Bà chủ mới về!
- Duyệt đâu?
Dạ, ông chủ đi vắng hai hôm trước rồi, nghe đâu là có chuyến đi công tác xa.
Liễu Hiên buồn phiền lê bước lên phòng...
Bà chủ tắm rửa đi rồi xuống nhà ăn tối!
- Tôi biết rồi!
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, Liễu Hiên nằm ngay xuống giường, ngửi thấy mùi hương quen thuộc...cô chợt nghĩ đến Doãn Duyệt "mùi hương quen thuộc của anh ấy vẫn còn lưu lại trên tấm drap giường".
Cô ngủ quên từ lúc nào cũng không hay, khi cô tỉnh giấc đã thấy mình rút vào lồ ng ngực rắn rỏi của ai đó, vừa mở mắt ra nhìn, ánh sáng mờ ảo của chiếc đèn ngủ soi vào gương mặt đẹp trai và lạnh lùng của người đàn ông bên cạnh cô.
- Không ngờ trong khi ngủ, anh ấy lại đẹp trai và cuốn hút đến như vậy, anh mang nét đẹp nam tính đến mức ai nhìn vào cũng phải mê đắm.
Liễu Hiên nằm sấp, hai tay chống cằm nhìn Doãn Duyệt đến quên chớp mắt!
Doãn Duyệt mỉm cười, giọng khàn khàn mang theo hơi thở đầy nam tính, anh buông lời trêu chọc cô "bà xã của tôi đã nhìn đủ chưa? Có phải anh rất đẹp trai không?"
Liễu Hiên ngại ngùng quay mặt đi "ai...ai thèm nhìn anh chứ!"
Doãn Duyệt kéo Liễu Hiên vào trong lòng "thời gian qua việc học tập của em thế nào rồi?"
- Em rất ổn!
Em có cần phải nghỉ phép vài hôm để đi đâu đó chơi cho tinh thần thoải mái không?
- Dạ không cần đâu ạ! Em cũng sắp đến kỳ thi rồi.
Ồ!
Liễu Hiên cảm nhận được hơi ấm của Doãn Duyệt, một cảm giác khiến cho cô rất yên tâm.
Tiểu Hiên!
- Hửm?
Cho đến bao giờ thì em mới có thể chấp nhận anh?
Liễu Hiên trầm tư, cô cũng không biết đến bao giờ thì cô mới có thể tiếp nhận tình cảm của Doãn Duyệt.
Với cô thì Doãn Duyệt là một người đàn ông vô cùng hoàn mĩ, lại hết lòng thương yêu và nuông chiều cô, Doãn Duyệt là người đàn ông mơ ước của tất cả phụ nữ trên.
Rất tiếc, trái tim của cô lại không ở chỗ của Doãn Duyệt, cô trót đã dành nó cho Doãn Lục Lang, và rồi cả đời này cô cũng không biết mình có thể quên được Doãn Lục Lang hay không.
Nhiều lúc bản thân cô tự khuyên nhủ chính mình nên quên Doãn Lục Lang để tiếp nhận Doãn Duyệt, tưởng chừng như mọi chuyện dễ dàng nhưng không ngờ rằng nó lại khó đến như vậy.
Doãn Duyệt thở dài "em vẫn chưa thể quên được Doãn Lục Lang sao?"
- Xin anh hãy cho em thêm chút thời gian, có được không Duyệt?
Vậy em thử nói xem, có được hay không?
- Em xin lỗi anh, Duyệt! Lúc đầu, khi đến với Lục Lang...em không nghĩ là em sẽ rời xa anh ấy!
Anh hiểu rồi, cho em một năm để quên đi cậu ta.
- Cảm ơn anh!
Doãn Duyệt bước xuống giường, anh khoác vội chiếc áo ngủ lên người và đi đến bên cạnh cửa sổ, anh ngước nhìn lên bầu trời.
Đêm nay, bầu trời không ánh trăng, sao trời lấp lánh rọi xuống vườn