Liễu Hiên vừa về đến nhà đã thấy Doãn Duyệt ngồi uống trà giữa sảnh lớn.
Vừa thấy Liễu Hiên, anh khẽ cong môi cười "bà xã của anh về rồi à ?"
Chân Liễu Hiên chợt khựng lại "Duyệt, anh về rồi à ?"
"Ừm...anh về sớm, cố tình ngồi đây đợi em về !"
Liễu Hiên nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Doãn Duyệt...
"Bà xã của anh vừa đi đâu về vậy hửm ?"
Liễu Hiên ấp úng trả lời "em...em..."
"Em thế nào ?"
Liễu Hiên khẽ lên tiếng "em đến Thủ Đô !"
"Thế em đi bằng gì ?"
- Dạ, tàu cao tốc !
"Hẳn là rất mệt"
Liễu Hiên áy náy, Doãn Duyệt vậy mà lại không nóng giận khi biết cô đến Thủ Đô.
"Cũng muộn thế này rồi, em nghỉ ngơi sớm đi"
- Dạ !
Doãn Duyệt không nói gì thêm, anh chỉ đứng lên rời đi...
Doãn Duyệt là người giỏi giấu cảm xúc, vui buồn không bao giờ lộ ra ngoài.
Liễu Hiên vẫn còn ngồi trên sofa giữa sảnh, một lúc sau thấy Doãn Duyệt ăn mặc chỉnh chu đi xuống.
- Duyệt, anh ra ngoài sao ?
"Ừm ! Anh có việc, sẽ về rất trễ, em ngủ sớm đi nhé !"
Vừa dứt câu, Doãn Duyệt liền vội vã rời đi.
Liễu Hiên lủi thủi đi về phòng, vừa đẩy cửa bước vào phòng, cô đã nhận ra căn phòng của cô và Doãn Duyệt không hề có hơi ấm.
Bóng tối quay quanh, khiến cô thêm đơn độc giữa căn phòng rộng lớn.
Cốc...cốc...
Nghe tiếng gõ cửa, Liễu Hiên xuống giường ra mở cửa !
Bà chủ !
Có chuyện gì ?
Thưa bà chủ, có người gửi cho bà chiếc hộp này !
Người gửi có để lại danh tính không ?
Không thưa bà, họ chỉ bảo rằng giao nó cho người mang tên Liễu Hiên.
Nhìn chiếc hộp trên tay người giúp việc, Liễu Hiên khẽ bảo "được rồi, thím cứ đặt nó lên bàn".
Người giúp việc đặt chiếc hộp lên bàn rồi lặng lẽ lui ra ngoài, thấy bà chủ của mình không được vui nên người giúp việc không dám làm phiền.
Ngồi nhìn chăm chú vào chiếc hộp thật lâu, cô không biết bên trong chứa thứ gì nên không muốn chạm vào, sợ sẽ gặp phiền phức !
Một lúc sau cô đi tắm rồi lên giường nằm ngủ, nhưng không tài nào chợp mắt được, cứ trăn trở không yên, cầm lấy điện thoại nhìn giờ thì đã sắp sáng...cô ngồi bật dậy "anh ấy vẫn chưa về".
Cô xuống giường, mở cửa phòng đi về phía cuối hành lang...trời mờ sáng, cảnh vật mờ mờ trong sương sớm, bóng tối như dần vén màn nhường chỗ cho bình minh tìm đến.
Cô chợt rùn mình vì hơi sương lạnh buốt, nhìn xuống đám hoa nhất chi mai đang mùa nở rộ mà lòng càng thêm buồn !
Thế là một năm nữa sắp trôi qua.
Hắt xì...!
Một chiếc áo ấm áp khoác lên người Liễu Hiên, khiến cho cô giật mình "anh...anh...anh về rồi à ?"
"Ừm !"
Cả đêm qua anh đã không về !
Doãn Duyệt mỉm cười "thế là bà cả đêm mong anh về phải không ?"
Liễu Hiên nhíu mày "ai thèm mong anh về chứ, không có anh thì giường thêm trống, rộng rãi dễ ngủ !"
"Ồ, ra là vậy"
Doãn Duyệt nhìn xuống rừng hoa trắng xoá, nó xinh đẹp tinh khiết tựa như bóng hình