Edit: Hà
"Tỷ tỷ, sao tới giờ mà đại ca vẫn chưa đi ra?" Từ Thu Nhi ngồi dưới
mái hiên Đông viện, tò mò nhìn qua bên kia, hai tỷ muội đang ngồi ở bên
ngoài canh chừng, nếu như lỡ may có người đến thì kịp báo cho đôi uyên
ương trong phòng.
Ngưng Hương là "người từng trải", mặc dù không tin đường huynh bình
thường trước mặt Quản Bình sợ hãi thưa dạ sẽ giống như Lục Thành bắt nạt người khác, nhưng nàng không tưởng tượng được nếu đường huynh cùng Quản Bình ở chung với nhau hơn hai khắc đồng hồ, một người ít nói kiệm lời
khi đứng trước mặt Quản Bình không thể nói được ba câu đã lắp bắp sao có thể kiên trì được lâu như vậy...
"Ta cũng không biết."
Không biết giải thích sao, Ngưng Hương đành cúi đầu thêu thùa may vá.
Đây không phải là y phục nàng đang thêu, mà là nửa bao gối Lý thị để
quên chỗ nàng, nàng không muốn ngồi không chờ đợi nên mới đem ra thêu
tiếp. Trong dư quang thấy Từ Thu Nhi lại muốn đứng lên đi tới gần nghe
lén, nàng nhẹ giọng gọi một tiếng, Từ Thu Nhi vừa muốn nhõng nhẽo thì
phía bên Tây viện đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Từ Thu Nhi lập tức ngồi xuống ghế đẩu, giả vờ như đang nhìn đường tỷ may vá.
Ngưng Hương cũng nhịn không được hướng mắt về phía nhà mình, nàng thấy đường huynh đang bước ra thật nhanh đi về phía Đông viện, đang đi thì
hắn nhìn thấy hai người bọn họ, khuôn mặt vốn đã phiếm hồng nay lại đỏ
hơn, lúng túng nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút, sau lại gãi ót rồi
đi thẳng đến phòng mình.
Chỉ giây phút ngắn ngủi đối mặt, Ngưng Hương đã thấy đường huynh bị rách môi.
Đang yên đang lành sao môi lại tự nhiên chảy máu được?
Thì ra trò chuyện cũng có thể rách môi.
Ngưng Hương xấu hổ thay hai người bọn họ, nàng đỏ mặt cúi đầu.
Từ Thu Nhi cũng nhìn thấy "vết thương" của huynh trưởng, chỗ bị thương kia quả thực rất ái muội, nàng lại không phải là tiểu cô nương bảy tám
tuổi, chỉ cần nghĩ một chút là hiểu ra ngay, khuôn mặt trắng trẻo của
nàng như bị bỏng, nhìn theo bóng lưng huynh trưởng phỉ nhổ trong lòng,
nói thầm nho nhỏ: "Đáng đời, không chịu nhìn xem Quản tỷ tỷ là ai, lại
còn dám làm chuyện xấu!"
Nàng chính là người theo lý lẽ chứ không giúp đỡ người thân.
Ngưng Hương len lén cười, qua một lát mới đứng dậy nói: "Muội đừng cứ
đứng đây ngây ngốc nữa, ta đi qua đó hỏi thăm nàng ta một chút."
Từ Thu Nhi ngẫm lại thân phận của mình, sợ Quản Bình thấy nàng thì
nghĩ đến ca ca lại mất hứng, cho nên đành chịu đựng nghi ngờ mà không đi theo tỷ tỷ.
Ngưng Hương cười trở về Tây viện.
Quản Bình vừa mới sửa sang xiêm y xong, đang dựa vào cánh cửa thở gấp.
Không thở gấp không được, thật sự là mất sức quá lớn mới đuổi được con trâu điên kia.
Tên Từ Hòe kia, gan lớn khiến nàng bội phục, dám ở trước mặt nàng đùa
giỡn như vậy. Quản Bình đồng ý cho hắn cơ hội nở mày nở mặt, là chỉ muốn làm như tối hôm qua cách cái quần của hắn, ai ngờ Từ Hòe... Lời hùng
hồn đã nói ra khỏi miệng, nửa chừng bỏ dở thì sẽ tỏ ra nàng sợ hắn, Quản Bình đành phải nghiêng đầu sang chỗ khác làm cho hắn.
Dù nói thế nào thì nàng cũng chưa từng đụng vào nam nhân, dưới tình
huống này Quản Bình không thể nhìn thẳng vào hắn, Từ Hòe liền cho rằng
nàng đang sợ, hắn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, càng lúc hơi thở
càng dồn dập đều phun trên mặt nàng. Quản Bình bị hắn thổi trúng như vậy giống như đang đứng dưới ánh mặt trời chói chang, vội vã muốn thoát
khỏi hắn, cánh tay khó chịu cũng ráng cố gắng kiên trì.
Thật vất vả mới kết thúc, không ngờ hắn lại nổi điên nhào tới.
Có lẽ là do nãy giờ hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, khí lực toàn
thân hắn vẫn còn, mà nàng thì lại mệt mỏi một lúc lâu, nhất thời không
thể đẩy hắn ra. Hắn còn rất thông minh, biết rõ thân thủ không địch lại
nàng, liền dùng thân thể của hắn ép nàng, nắm lấy tay nàng còn kẹp chân
nàng không để cho nàng có cơ hội ra tay. Duy nhất còn cử động được chính là miệng, sau khi cắn nàng một cái hắn lại chuyển đến nơi khác.
Cúi đầu xuống nhìn một chút, vạt áo bên trái giống như bị người khác hắt nước vào.
Nghĩ đến động tác Từ Hòe giống như con trâu hùng hổ uống nước, nắm tay Quản Bình siết chặt, một tiếng rắc rung động vang lên.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Quản Bình thở ra một hơi thật sâu, mở miệng trước, "Ngưng Hương?"
Giọng nàng nghe vẫn bình tĩnh, Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm, do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao, chỉ là cùng hắn vật lộn một hồi, tuy bây giờ có hơi khó chịu nhưng tự mình nghỉ ngơi một lát là được."
Quản Bình hàm hồ nói.
Ngưng Hương thức thời không hỏi tới chuyện hai người vật lộn thế nào.
Đợi đến trưa mà Quản Bình vẫn không mở cửa, đã đến giờ ăn cơm, Ngưng Hương có chút lo lắng gõ cửa.
"Ta không đói bụng, mọi người ăn trước đi." Quản Bình nằm ở trên giường thản nhiên nói.
Ngưng Hương sốt ruột, nàng nhìn xung quanh một cái rồi thấp giọng nói: "Có phải đại ca ta bắt nạt ngươi không?" Nàng có cảm giác Quản Bình
đang tức giận.
"Không có." Nghĩ đến lời Từ Hòe trước khi đi đã nói, Quản Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng vẫn quyết định không so đo cùng hắn, nàng hạ
thấp giọng nói: "Ngưng Hương, trưa nay hắn sẽ nói chuyện của chúng ta
cho mọi người."
Ngưng Hương ngẩn người, sau đó nàng lập tức hiểu ngay, vui vẻ nói:
"Được, vậy ngươi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ bưng cơm đến."
Thì ra Quản Bình không sang Đông viện ăn cơm là vì thẹn thùng.
Ngưng Hương phấn khởi gọi đệ đệ đi qua Đông viện.
Từ Thu Nhi đang bày bát đũa, Từ Thủ Lương thì đang ngồi ở cửa, Lý thị
thì đứng ở kệ bếp lấy bánh mì bỏ vào hai cái chén đang đặt trên bếp.
Ngưng Hương mỗi tay bưng một chén để trên bàn, cố ý nhìn vào phòng Từ
Hòe giải thích: "Quản Bình hơi mệt, nàng nói chúng ta cứ ăn trước, lát
nữa cháu sẽ bưng qua cho nàng."
Lý thị nghe xong cố ý để lại bốn cái bánh bao ở trong nồi, không lấy ra trước đỡ cho lúc bưng qua đó đã nguội lạnh.
Đợi mọi người ngồi xuống ổn định, Từ Hòe mới chậm chạp từ từ đi ra ngồi bên cạnh Từ Thủ Lương.
Nhi tử khó chịu ở lì trong phòng cả một ngày, lúc này Lý thị mới phát hiện môi nhi tử bị tróc da, bà buồn bực hỏi một câu.
"Không cẩn thận cắn trúng." Từ Hòe chột dạ cúi đầu ăn bánh bao, lỗ tai đã phiếm hồng.
Lý thị nhìn chằm chằm nhi tử một lát, càng nhìn càng cảm thấy nhi tử
có chuyện gạt bà, bà quyết định sau khi ăn xong phải tra hỏi một chút.
Trong lòng Ngưng Hương biết chuyện nên không vạch trần hắn. Mắt thấy
đường huynh đã ăn hai cái bánh bao nhưng vẫn chưa đề cập đến chuyện của
hắn cùng Quản Bình, Ngưng Hương nôn nóng vừa định ra ám hiệu cho đường
huynh thì chợt thấy khuôn mặt nam nhân đối diện hiện lên vẻ do dự, trong lòng Ngưng Hương vui mừng, cho rằng đường huynh đang muốn mở miệng,
nàng vừa nhếch khóe miệng muốn cười thì thấy đường huynh đã đưa tay, từ
trong nồi cơm lấy thêm một cái bánh bao...
Hóa ra hắn vừa mới do dự là đang suy nghĩ có nên ăn thêm một cái nữa không sao?
Thật là hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp, Ngưng Hương nhịn không nổi nữa nhẹ ho khụ khụ.
Từ Hòe có tật giật mình, vụng trộm giương mắt nhìn đường muội.
Ngưng Hương lập tức hung hăng trừng mắt với hắn một cái, hướng về Tây
viện nghiêng đầu vặn vẹo, không tiếng động thúc giục hắn, "Nói nhanh
đi."
Hiểu được khẩu âm của đường muội, Từ Hòe yên lặng cúi đầu, cắn một miệng bánh bao thật lớn.
Ngưng Hương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng hắn.
Lý thị nhìn ra có chuyện không đúng, bà để đũa xuống hỏi: "Hai huynh muội các con tỏ vẻ mặt gian giảo nói nhỏ gì vậy?"
Ngưng Hương không làm sai chuyện gì, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn chằm chằm đường huynh.
Ánh mắt phu thê Lý thị và Từ Thu Nhi đều nhìn sang Từ Hòe, ngay cả A Mộc cũng buông một nửa bánh bao đã gặm xuống.
Từ Hòe không có cách nào giả bộ hồ đồ nữa, hắn nhìn sang cha mẹ, tỏ ra hiên ngang nói: "Cha, nương, con muốn cưới Quản Bình làm tức phụ, nàng
đã đồng ý với con rồi, hai người nhanh chọn ngày khai tiệc nâng ly đi."
Cuối cùng hắn cũng nói ra, Ngưng Hương nhìn Từ Thu Nhi một cái rồi cả hai đều cười.
Từ Thủ Lương và Lý thị vẫn còn choáng váng, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
~
Sau khi ăn xong, Lý thị tự mình bưng cơm sang Tây viện, sau khi đuổi
nữ nhi, cháu gái cùng cháu trai nhỏ đang giả bộ hồ đồ
muốn nghe lén ra
khỏi cửa, bà tự mình đi vào phòng. Lần này Ngưng Hương không cản đường
muội nữa, một bên một người, ba người cùng nhau núp sau rèm cửa nghe
lén.
Sau khi Lý thị xác nhận tâm ý của Quản Bình, bà cao hứng cực kỳ, còn nói rất nhiều lời tán dương Quản Bình.
Đối mặt với Lý thị, thái độ của Quản Bình so với người cùng vai vế dịu dàng hơn một chút, bây giờ lại sắp trở thành con dâu của bà, nàng lại
là không dám tỏ ra mặt lạnh trước Lý thị, đột nhiên có chút câu nệ cúi
đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Bá mẫu đừng nói như vậy, bá mẫu không chê
cháu ở bên ngoài trôi giạt khắp nơi lâu như vậy, là phúc khí của cháu
mới đúng."
Hai mẹ con tán dương lẫn nhau, cuối cùng lại nhắc tới hôn kỳ.
Lý thị đã suy xét chu toàn, theo như người trên nói, đúng là trước khi cháu gái xuất giá mà cưới tức phụ cho nhi tử là rất thỏa đáng. Bà thấp
giọng nói đạo lý này, sau đó cầm tay Quản Bình nói: "Hiện giờ trong tay
bá mẫu không nhiều bạc lắm, tổ chức tiệc rượu hay đặt mua đồ đều phải
dùng tiền, tiền lễ chỉ sợ phải đành ủy khuất cháu trước..."
Quản Bình căn bản không để ý những thứ kia, nàng ngẩng đầu nói: "Bá mẫu, cháu..."
Lý thị lắc đầu, cắt đứt lời nàng: "Cháu nghe ta nói trước đã, hai con
heo nhà chúng ta sang năm sẽ sinh, nếu như may mắn sẽ sinh được vài con, nuôi đủ một cái liền bán, bán xong có lẽ được khoảng mười hai lượng,
sau khi xây xong phòng thì còn dư lại đều đưa cho cháu, coi như bổ sung
tiền lễ, sau này lão đại kiếm được tiền thì hai vợ chồng son các con tự
mình giữ lại tích góp , không cần cho ta nữa. Bây giờ ta với bá phụ cháu thân thể còn khỏe mạnh, ra ruộng làm việc không thành vấn đề, chờ sau
này chúng ta già rồi thì các cháu hãy hiếu kính."
Từng câu từng chữ đều là xuất phát từ nội tâm bà, là mẹ chồng không ai tốt hơn được, hai mắt Quản Bình cay xè, nàng không có thói quen làm
nũng nên đành cúi đầu che dấu nước mắt.
Lý thị nghiêng đầu nhìn một chút, cười ôm người sắp là con dâu vào
trong lòng, thỏa mãn cảm khái nói: "Nháy mắt một cái mà ta đã có con
dâu, còn là con dâu hiền trong trăm người có một, bộ dạng xinh xắn không nói, ra ruộng làm việc đều chịu khó so với ai khác... Hương Nhi cuối
tháng 11 tổ chức lễ hỏi, nếu như cháu nguyện ý, tháng mười chúng ta bày
tiệc rượu được không? Ta với bá phụ cháu vừa mới nhìn hoàng lịch, mùng
chín tháng mười là ngày tốt lành, chỉ là còn một tháng thôi nên có chút
vội vàng..."
"Cháu đều nghe theo ngài." Quản Bình tựa vào trong lòng trưởng bối, giọng nói có chút khàn.
Có thể tới Từ gia, quả thực là đã được sống lại lần nữa, mọi người
trong Từ gia đối tốt với nàng như vậy, cho dù không làm tiệc rượu, nàng
cũng nguyện ý sống cùng Từ Hòe.
Lý thị vỗ vai tiểu cô nương, hôn kỳ đã quyết định như vậy.
Hai mẹ con lại nói thêm mấy lời thân mật, Lý thị cười nói: "Ngày mai
ta sẽ đi một chuyến lên trấn trên, cháu cũng phải nhanh thêu đồ cưới. Đồ bên ngoài bá mẫu sẽ thêu giúp cháu, còn bên trong cháu phải tự mình
thêu đi, dù sao người khác cũng không nhìn thấy."
Nữ công của Quản Bình còn khiêm tốn đôi chút.
Bị trưởng bối trêu ghẹo, Quản Bình thẹn thùng cúi đầu.
Lý thị cười ha ha bước xuống giường đi ra bên ngoài, ba tỷ muội Ngưng Hương nghe vậy vội vàng chạy về đông phòng.
Lý thị hừ một tiếng, đi tới đông phòng nhìn ba đứa nhỏ, bà nhìn Ngưng
Hương nói: "Trùng dương (lễ ngày 9/9) có lẽ Lục Thành sẽ tới đây, nếu
hắn đến ta sẽ nói chuyện này cho hắn biết, mấy ngày nay công việc cần xử lý gấp rút nên ta sẽ không qua nhà hắn đưa tin. Đúng rồi Hương Nhi,
cháu khéo tay, ngày thành thân cũng gấp, vậy cháu giúp tẩu tử tương lai
của cháu trước đi, qua hết ngày vui của đại ca cháu thì chúng ta cùng
nhau giúp cháu chuẩn bị."
"Tẩu tử..." A Mộc cười hắc hắc.
"Bá mẫu đổi cách xưng hô cũng nhanh thật." Ngưng Hương nhẹ giọng trêu ghẹo trưởng bối một câu.
Lý thị lộ ra nụ cười là đó là chuyện nên làm, sau đó bà liền sang phòng thương lượng cùng trượng phu .
Nhà có hỉ sự, buổi sáng Ngưng Hương ở trong sân dạy đệ đệ viết chữ,
giọng nói đều mang theo sự vui vẻ nhiệt tình, nhẹ nhàng dịu dàng dễ
nghe.
Sân nhỏ cách vách, Trương Bưu đang muốn kéo xe lừa chuẩn bị bồi tân
thê tử về nhà lại mặt, đột nhiên nghe thấy giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng
từ đâu bay tới, nghĩ đến chủ nhân của giọng nói này có bộ dáng xinh đẹp, hắn bèn nhìn về phía đầu tường hai nhà xuất thần. Chỉ là cái nháy mắt,
hắn cưới tức phụ, nàng cũng phải lập gia đình ...
Thê tử Liễu Chi của hắn mới vừa từ phòng bếp đi ra liền nhìn thấy bộ
dạng trượng phu đang thất thần vì nữ nhân nhà bên cạnh, bởi vì nghe thấy tiếng bước chân nàng nên mới vội vàng kéo xe lừa, càng lộ ra vẻ có tật
giật mình.
Liễu Chi nhìn về phía Từ gia, âm thầm cắn răng.
Trước đây nàng thường đến nhà biểu ca nên cũng biết Ngưng Hương. Cô
nương gia nào cũng đều thích đẹp, cũng thích so sánh với đồng bạn, Liễu
Chi rất hâm mộ Ngưng Hương, hâm mộ nàng lớn lên trắng trẻo, hâm mộ nàng
nàng có đôi mắt đẹp. Bắt đầu là hâm mộ, đến khi từ từ lớn tuổi hơn, nàng phát hiện biểu ca cười với Ngưng Hương đặc biệt dịu dàng, gọi tiếng
"Hương Nhi" lại càng dễ nghe, trong lòng nàng buồn phiền cực kỳ.
Trương Bưu là biểu ca của nàng, cần phải đối với nàng tốt nhất, dựa
vào cái gì mà thi thoảng biểu ca trách mắng nàng, nhưng đối với Ngưng
Hương trước sau đều là dịu dàng?
Biết được Ngưng Hương bán mình trở thành nha hoàn, Liễu Chi hết sức vui vẻ.
Không ngờ năm nay nàng gả chồng, Ngưng Hương cũng trở về nhà, quả thực trời sinh là khắc tinh với nàng.
Cho dù Ngưng Hương đã đính hôn với người khác, Liễu Chi vẫn không
thoải mái, nàng ngại tân hôn mới có ba ngày nên đành cứng rắn nhịn
xuống.
Nhưng lúc hoàng hôn khi từ nhà mẹ đẻ trở về, thấy trượng phu vừa mới
xuống xe đã nói muốn qua Từ gia, Liễu Chi không ép được lửa giận nữa,
nhìn nhà cách vách cao giọng trách cứ: "Không phải chỉ là Chương gia nhờ chàng truyền lời sao, chàng cứ đứng đây hô một tiếng không được sao,
cần gì nhất định phải qua đó gặp mặt?"