Edit: Hà
Hai nhà ở sát vách nhau, nên chỉ cần bên kia nói chuyện to một tí là bên này cũng có thể nghe thấy.
Lúc đó Lý thị đang nấu cơm ở Đông viện, tỷ muội Ngưng Hương và Quản
Bình thì đang ở trong sân ngồi nhặt đậu đỏ, hạt tốt để lại hạt xấu thì
đưa cho A Mộc chơi. Vì chuẩn bị cho hôn sự của Từ Hòe, Lý thị mua rất
nhiều giấy đỏ, nhưng vừa mở ra thì đã bị hư hết, Ngưng Hương đành phải
cắt bỏ, dùng hồ dán xếp lại thành cái chong chóng. Hoàng hôn tháng chín, gió thu mát mẻ, A Mộc vui vẻ cầm lấy chong chóng chạy khắp trong sân,
nhìn chiếc chong chóng đỏ không ngừng xoay xoay, hắn cảm thấy rất thích
thú.
Lúc phu thê Trương bưu trở về bọn họ cũng đều nghe thấy, nhưng không hiểu sao đôi vợ chồng nọ lại đột nhiên cãi vã?
Nếu như lúc Trương Bưu vừa xuống xe lừa thuận miệng nói câu "ta qua
bên kia một chút" thì không tiết lộ hắn muốn đi đâu, nhưng khi nghe hai
từ "Chương gia" trong miệng Liễu Chi thì ngay cả A Mộc cũng biết Trương
Bưu muốn sang nhà mình, sau đó A Mộc liền tò mò đứng dưới tàng cây hồng
ngửa đầu nhìn về phía đầu tường, không hiểu sao Liễu Chi giống như là
đang tức giận.
Tuy không hiểu tại sao nhưng cả ba vị cô nương đều nghe được mùi chua
trong lời nói của Liễu Chi, "cần gì nhất định phải qua đó gặp mặt",
không phải là ý nói Trương Bưu muốn mượn cớ truyền lời sang gặp Ngưng
Hương sao?
Liễu Chi nói Trương Bưu thế nào thì Từ Thu Nhi không quản được, nhưng
đã liên lụy đến đường tỷ, Từ Thu Nhi lập tức mất hứng, nàng ném hết nắm
đậu hư trong tay ra ngoài, ngẩng đầu muốn đáp trả. Ngưng Hương kịp thời
nhìn nàng lắc đầu, tiếp tục lựa đậu đỏ, thấp giọng nói: "Đừng làm ầm,
coi như không nghe thấy là được."
Lúc còn nhỏ Trương Bưu hay lên núi hái táo đỏ, lúc ấy nàng, đường muội cùng Liễu Chi thì ở nhà chơi, Trương Bưu thấy vậy liền chia cho nàng
cùng đường muội một ít, Liễu Chi thấy vậy thì lại mất hứng, lúc về nhà
còn nhỏ giọng oán trách Trương Bưu, trách hắn đối tốt với tỷ muội nàng
và nàng ta đều giống nhau. Ngưng Hương nghe thấy vậy từ đó hiểu ra tính
tình Liễu Chi, dùng từ ngữ nông thôn chính là quá "hẹp hòi" , tất cả
những người mà nàng ta thích chỉ có thể đối tốt với mình nàng ta mà
thôi.
Hôm nay là lần đầu tiên Liễu Chi sau khi gả đến đây nói lời châm chọc
Ngưng Hương, từng nghe nhiều lời nha hoàn ở Hầu phủ vì Bùi Cảnh Hàn mà
tranh giành với nhau, Ngưng Hương nhất thời hiểu ra Liễu Chi là đang xem nàng thành tình địch, ghen với nàng. Ngưng Hương không thẹn với lương
tâm, không muốn bởi vì một câu nói của Liễu Chi mà cãi vã, làm ầm ĩ để
người khác biết, một cô nương chưa chồng liên lụy đến loại chuyện này
cũng không phải là chuyện tốt. Ai biết người khác sẽ nghĩ Liễu Chi nghi
ngờ lung tung hay quả thật là Trương Bưu có tâm tư như vậy, hoặc có thể
sẽ nói nàng thông đồng với Trương Bưu cũng nên.
Ngưng Hương và Trương Bưu là quan hệ huynh muội nhà bên cạnh, nàng tin Trương Bưu cũng là nghĩ như vậy, vậy nên phải để Trương Bưu tự mình
giải thích là hợp lý nhất.
"Nàng nói vớ vẩn gì vậy hả?" Trương Bưu nghe vậy liền trầm mặt xuống,
thấp giọng trách cứ thê tử, hắn sợ Liễu Chi lại tiếp tục nói hưu nói
vượn nên đẩy nàng vào phòng, cau mày nói: "Hương Nhi là cô nương tốt,
nàng nói như vậy truyền ra ngoài khiến người khác hiểu lầm thì sao? Hồng Lâm đậu tú tài, Chương thúc mới nhờ ta truyền lời, thím bọn họ lại hỏi
thăm vài câu, vậy nên ta mới muốn qua đó nói cho rõ, vậy mà nàng nghĩ đi đâu vậy?"
"Chàng lừa ai, chàng tưởng rằng lúc sáng sớm nay khi chàng nghe lén
nàng ta đọc bài ta không nhìn thấy sao?" Liễu Chi không tin, trừng mắt
nhìn trượng phu.
Trương Bưu có chút chột dạ, nhưng biểu muội từ nhỏ đã thích ăn dấm
chua, hắn ứng phó cũng thành thói quen, bất đắc dĩ giải thích: "Nhà
chúng ta không có ai đọc sách, ta nghe mới mẻ nên nghe thêm vài câu thì
sao? Biểu muội, chúng ta vừa mới thành thân, nàng ấy cũng sắp lập gia
đình, vậy nên nàng đừng suy nghĩ lung tung vô ích để người khác lấy ra
làm trò cười."
Ngưng Hương đẹp như vậy, quả thật hắn cũng thích nàng một chút, nhưng
hắn tuyệt đối không có ý muốn đi trêu ghẹo Ngưng Hương, một lòng muốn
cùng biểu muội sống tốt qua ngày.
Ôm thê tử thích ăn dấm chua bậy bạ vào lòng, Trương Bưu nhỏ giọng dụ
dỗ vài câu, hắn biết biểu muội rất thích nghe mấy lời nói ngọt ngào.
Trong lòng Liễu Chi đã dễ chịu hơn chút ít, nhưng vẫn chọc tay vào ngực hắn nói: "Không cho chàng kêu nhũ danh nàng ta nữa."
Hương Nhi, Hương Nhi, tên vừa nghe chính là hồ ly tinh.
Trương Bưu đều nghe theo nàng, sau đó buông nàng ra nói: "Vậy ta qua đó nhé?"
"Ta muốn đi cùng chàng." Liễu Chi lập tức ôm lấy cánh tay hắn, gả đến
đây đã ba ngày , nàng còn chưa gặp lại Ngưng Hương đó, nàng muốn nhìn
một xem bây giờ Ngưng Hương lớn lên có bộ dáng thế nào.
Nàng vừa mới đắc tội Từ gia, cũng không biết người ta có nghe thấy hay không, Trương Bưu không muốn mang nàng đi, nhưng nghĩ lại, không nàng
mang Liễu Chi khẳng định lại đo đoán mò, hắn đành phải ôm một tia may
mắn dẫn nàng qua đó. Đến cửa Từ gia, trông thấy ba vị cô nương đang ngồi ở trong sân, không thể nào không nghe thấy lời thê tử nói, toàn thân
Trương Bưu lập tức cứng ngắc.
Liễu Chi không thèm quan tâm, nàng nhìn chằm chằm Ngưng Hương một lát, mặc dù ngạc nhiên với sự xinh đẹp của Ngưng Hương, nhưng nghĩ đến vị
hôn phu Ngưng Hương là người góa vợ còn có nhi tử, cho nên nàng có cảm
giác mình so với Ngưng Hương khá hơn nhiều, nàng nhìn sang biểu ca cao
lớn tuấn lãng bên cạnh, không khỏi ưỡn ngực đi lên phía trước.
Từ Thu Nhi thấy bộ dáng này của nàng lập tức bực bội, hung hăng liếc
Liễu Chi một cái, châm chọc nói: "Có chuyện gì chỉ cần đứng ở đầu tường
gọi một tiếng là được, cần gì phải tự mình qua đây?"
"Còn không phải là do đã nhiều năm rồi không gặp Hương Nhi sao, muốn
sang đây nhìn một chút." Người ngang ngược vô lý da mặt đều tương đối
dày, Liễu Chi coi như không nghe thấy lời Từ Thu Nhi hỏi, nàng cười quan sát Ngưng Hương, "Hơn bốn năm không gặp, Hương Nhi càng lớn càng xinh
đẹp, nghe nói ngươi được hầu hạ bên cạnh thế tử Hầu phủ, chuyện tốt như
vậy sao lại muốn về nhà trồng trọt vậy?"
Không phải là ở Hầu phủ giả tạo không nổi nữa chứ?
Trong lòng nghĩ như vậy, ánh mắt Liễu Chi liền mang theo vài phần không có ý tốt muốn tìm tòi nghiên cứu.
Ngưng Hương đã nhìn ra, nàng trực tiếp nhìn về phía Trương Bưu, vừa
muốn mở miệng thì Lý thị trầm mặt đi từ phòng bếp ra hoir: "Bưu tử, rốt
cuộc là có chuyện gì?"
Một câu cũng không thèm nói với Liễu Chi, nương Đại Tráng khiến người
khác chán ghét, vậy nên cháu gái nhà mẹ đẻ của bà ta chỉ có hơn chứ
không kém, đáng thương cho đứa nhỏ Trương Bưu này .
Trương Bưu lúng túng cực kỳ, hắn không dám nhìn Ngưng Hương mà nói với Lý thị: "Hồng Lâm đậu tú tài, Chương thúc bảo cháu cùng Hương... thông
báo một tiếng cho mọi người."
Lý thị chợt cảm thấy như bị nghẹn ở cổ họng.
Hai mẹ con Thôi thị vui mừng, tất nhiên vì vậy mà bà cảm thấy không thoải mái.
Ngưng Hương nghe tin này chấn động vô cùng, Chương Hồng Lâm vậy mà lại đậu sao? Đời trước rõ ràng không như vậy, sao lần này...
"Hắn đứng thứ mấy?" Lý thị không tin nhi tử Thôi thị học lực có tài, bà không cam lòng hỏi.
Trương Bưu sờ đầu, không biết nên dùng thái độ gì để nói, Liễu Chi
thấy vậy liền cướp lời: "Hình như là thứ ba từ dưới đếm lên, không,
không phải thứ ba mà thứ tư, thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa lại thi
rớt." Chương gia là thân thích của Ngưng Hương, quan hệ tuy không tốt
nhưng lại có cậu ruột Chương Mãn, cho nên Liễu Chi không muốn để Ngưng
Hương quá đắc ý.
Ngưng Hương rũ mắt, giống như nàng đã đoán được biến cố xảy ra ở chỗ nào.
Có phải là do Chương Hồng Lâm chịu phải đả kích, trong cơn tức giận
liền học hành hăng hái, cái đó gọi là lâm trận mới mài gươm không bén
cũng sáng, sau đó thì thi đậu?
Thu hồi vẻ kinh ngạc, Ngưng Hương khách khí nói lời cảm ơn: "Cám ơn
đại ca và tẩu tử, muội đa biết rồi, làm phiền hai người phải qua đây một chuyến."
Liễu Chi còn muốn nói tiếp vài câu, Trương Bưu thì sợ nàng đắc tội với mọi người nên kiên quyết kéo người đi .
Từ Thu Nhi nhìn bóng lưng nàng phỉ nhổ một trận, "Vậy mà còn dám đến,
thực sự cho rằng ai cũng muốn nhớ thương nam nhân nàng ta sao, chờ Lục
đại ca đến đây để nàng ta được mở mang tầm mắt, xem còn nghĩ nam nhân
của mình là cái bánh bao thơm hay không."
"Thu Nhi, nói gì vậy?" Ngưng Hương nhỏ giọng dạy bảo, nhà nào kệ nhà đó, dù sao Trương Bưu đối xử
với các nàng cũng không tệ.
Thấy đường tỷ không thích khoe mẽ, Từ Thu Nhi tiếp tục vùi đầu lựa
đậu, Quản Bình nhìn hai tỷ muội một chút, không biết nên nói gì.
Lý thị nhìn cháu gái, dò hỏi: "Hương Nhi, biểu ca cháu thi đậu, cháu vui không?"
Ngưng Hương mất hứng, gẩy gẩy hạt đậu trước mắt, nói thật với Đại bá
mẫu, "Hắn là người như vậy, trở thành quan cũng là tham quan, thi đậu tú tài cũng tốt, để cho hắn tự kiêu đi, rồi sau này thi rớt mới tốt."
Có thể nghĩ ra cách làm nàng hôn mê để giở thủ đoạn, người như vậy sẽ là quan tốt sao?
Thấy cháu không có vui vẻ như bà nghĩ, Lý thị thở phào nhẹ nhõm, lập
tức phụ họa nói: "Đúng vậy đúng vậy, có điều ta thấy hắn cả đời này cũng chỉ là tú tài, không nghe người ta nói hắn xếp hạng ngược sao? Chắc là
đụng phải vận may, thi cử nhân so với thi tú tài khó hơn nhiều, ta không tin hắn vẫn luôn gặp may mắn."
Mới đứng xếp bảng từ dưới lên mà Thôi thị dám đến khoe khoang, thứ tự như vậy thật không biết xấu hổ.
Chương gia.
Sau khi có tên Chương Hồng Lâm được đề trên bảng vàng, hắn liền rất
vui vẻ ra ngoài đi ăn mừng với bạn tốt cùng trường, lúc hoàng hôn buông
xuống mới trở về, toàn thân mùi rượu nhàn nhạt.
Thôi thị đi theo nhi tử vào trong sương phòng, tự tay bưng trà rót
nước cho nhi tử đang mệt mỏi, bà cười đến mức vô cùng tự hào, hỏi xem
hôm nay hắn đi cùng những ai, rất nhanh liền nhắc tới Từ gia, "Ta nhờ
Trương Bưu chuyển lời rồi, lúc này cả nhà Từ gia chắc cũng đã biết, Hồng Lâm, sắp tới lễ trùng dương rồi, con có muốn qua nhà bọn họ không?"
Bà muốn qua đó là để xỉa xói vào mặt Ngưng Hương, cho là bọn họ không
có nàng giúp đỡ là không đậu được sao, hừ, nhi tử dựa vào thực lực của
mình cũng có thể đậu tú tài.
Chương Hồng Lâm không sợ Ngưng Hương, nhưng hắn kiêng kỵ Quản Bình,
sau khi uống một ngụm trà giải khát, mặt âm trầm nói: "Không cần, chờ
sau này tính sau."
Đậu tú tài là chuyện tốt, nhưng mà đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi,
lỡ như sang năm rớt cuộc thi hương, hiện tại hắn cao hứng bao nhiêu thì
đến lúc đó mất mặt bấy nhiêu. Hắn đã để biểu muội coi thường một lần,
không muốn có lần thứ hai, cho nên nhất định phải thật cẩn thận. Quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ khi hắn có chức quan rồi, chờ Bùi Cảnh Hàn đã quên Ngưng Hương, hắn lại đi "hỏi thăm" biểu muội tốt của hắn,
cũng đưa thêm phần đại lễ.
Thấy nhi tử không đồng ý, Thôi thị có hơi thất vọng, Chương Hồng Lâm
nhìn ra ý đồ của mẫu thân, hắn lại phải giảng đạo lý để mẫu thân hiểu.
Lễ này tuy mẹ con hai bọn họ không đi, nhưng có người ở Lục gia đã sớm trông mong đến ngày trùng dương .
Sáng sớm ngày tám, Lục Thành đã chuẩn bị sẵn xe lừa, còn chuẩn bị thêm một vò rượu cúc và hoa quả bánh trái trên xe, giống như muốn xuất phát
ngay lập tức.
"Phụ thân!"
Phía trong phòng bếp đột nhiên truyền đến tiếng kêu trong trẻo của A
Nam, trong lòng Lục Thành căng thẳng, vội vàng mang một cái giỏ đậy lễ
vật lại.
"Phụ thân!" A Nam đã đi đến cửa nam, nhìn thấy phụ thân đứng trước xe
lừa, bé nháy mắt mấy cái, suy đoán nói: "Cô cô?" Nói xong liền vịn cánh
cửa, từ từ sải bước đi ra, lại vui vẻ đi tới chỗ Lục Thành, cao hứng kêu cô cô.
"Phụ thân đi vườn trái cây, không qua nhà cô cô." Lục Thành ôm lấy nhi tử, cười dụ dỗ nói, "A Nam ở nhà chơi với thúc thúc nhé."
Nói xong liền ôm A Nam đi về phía phòng bếp, vừa đến cửa liền thấy nhị đệ chịu trách nhiệm chăm coi A Nam đang từ nhà nhị thúc ở đối diện chạy đến, ánh mắt hai huynh đệ nhìn nhau, Lục Ngôn oan uổng nói: "Đệ vừa mới đi nhà xí..."
Ai biết vừa ra tới nơi thì cháu trai đã vụng trộm chạy đến đây chứ?
Lục Thành trừng đệ đệ một cái, sau đó đưa A Nam qua.
A Nam bị nhị thúc ôm, đôi mắt to đen lúng liếng nhìn qua phụ thân, mắt thấy xe lừa quẹo về phía đông, tiểu tử đột nhiên nóng nảy không ngừng
kêu phụ thân, thân thể nhỏ bé dùng sức lao về phía trước. Cháu trai hiểu chuyện, lúc đại ca đi sang vườn trái cây tiểu tử không thèm đuổi theo,
hôm nay đột nhiên khóc nháo lên, Lục Ngôn đành ôm chặt cháu trai đuổi
theo ra cửa chính.
Lục Thành cũng ngừng xe, nhảy xuống đất rồi quay đầu lại hỏi nhi tử, "Sao vậy?"
"Cô cô!" A Nam khóc đưa tay về hướng phụ thân.
Lục Thành dở khóc dở cười, sau khi tiếp nhận nhi tử nước mắt rưng rưng giải thích lần nữa: "Phụ thân đi vườn trái cây, lần sau sẽ mang A Nam
đi tìm cô cô."
A Nam ngửa đầu nhìn phụ thân, đột nhiên đánh Lục Thành một cái, "nói xạo!"
Lục Thành sửng sốt, Lục Ngôn cũng ngốc rồi. Hiện tại tiểu tử nói càng
ngày càng nhiều, ban đêm ba huynh đệ bọn họ nói chuyện, bé cũng nho nhỏ
nói thầm học theo, hai chữ nói xạo cũng từ đó mà ra. Ví dụ như hắn dấu
hà bao của cháu trai rồi lại nói đã ném mất, cháu trai sẽ cười nói hắn
nói xạo, khi đó Lục Ngôn không ngạc nhiên, nhưng bây giờ cháu trai làm
sao biết phụ thân đang gạt bé?
Hai huynh đệ đều nhìn chằm chằm A Nam, A Nam dụi mắt nghiêng đầu nhìn
về phía tây, kêu trái cây, sau đó lại xoay người, chỉ về phía đông kêu
cô cô.
Phụ thân đi vườn trái cây phải đi về phía tây, hôm nay lại đi về phía
đông, Tam thúc đưa bé đi tìm cô cô chính là đi từ phía đông.
A Nam nhìn phụ thân, miệng nhỏ bĩu môi, nước mắt liên tục rơi xuống, ủy khuất vô cùng.
Thấy cháu trai sắp thành tinh , Lục Ngôn vừa kinh ngạc lại có chút hả
hê cười, vỗ vai huynh trưởng nói: "Nhi tử của huynh, huynh tự mình nghĩ
cách đi, đệ vào phòng đây."
Có thể nghĩ cách gì đây, cháu trai nhỏ thông minh như vậy, môt khi
biết rõ phụ thân đang gạt bé, trong khoảng thời gian ngắn muốn lừa gạt
bé đã không còn dễ dàng, mà hôm nay đã là ngày tám, ngày mai hai nhà gặp nhau không thể tặng lễ, huynh trưởng chỉ có thể đi trong hôm nay, dù
không muốn mang A Nam theo thì lần này cũng phải mang thôi.
Cháu trai không có ở nhà, cuối cùng hắn có thể thoải mái một lúc lâu rồi.
Lục Ngôn nhẹ nhàng sảng khoái, Lục Thành thì lại vô cùng đau đầu.
Nhìn nhi tử rơi lệ lên án hắn, cuối cùng Lục Thành không đành lòng,
hắn cúi đầu hôn tiểu tử một cái, cười nói: "Được, phụ thân dẫn A Nam đi
tìm cô cô, nhưng mà chúng ta phải thay đồ trước, A Nam mặc đồ sạch sẽ
thì cô cô mới thích."
A Nam nín khóc mỉm cười, cúi đầu nhìn xiêm y của mình, xoay người nhìn lại về phía cửa nhà mình.
Một phút đồng hồ sau, Lục Thành lại đánh xe xuất phát, ngồi trên xe còn có A Đào và A Nam.