Edit: Hà
Được chứng kiến Quản Bình nhanh nhẹn đánh lui kẻ trộm, Từ Thu Nhi hết
sức hâm mộ, nàng quấn quít lấy Quản Bình đòi nàng chỉ dạy hai chiêu khi
nãy đối phó với người xấu. Quản Bình chịu không nổi lời làm nũng cầu
khẩn của nàng, đành dẫn người đi ra sau hậu viện chỉ dạy đôi chút. Chiêu thức nhẹ nhàng, rất nhanh Từ Thu Nhi đã khoa tay múa chân có hình có
dạng, nhưng lúc nàng tinh nghịch đi trêu chọc mẫu thân, Lý thị chỉ cần
vung tay một cái liền quăng luôn nữ nhi ra ngoài.
"Một chút khí lực cũng không có, muốn học chiêu thức thì có ích gì?" Lý thị không chút lưu tình châm chọc nữ nhi.
Từ Thu Nhi ảo não vẫy vẫy cánh tay, hỏi Quản Bình nên luyện khí lực như thế nào.
Lý thị nhanh nhẹn trả lời thay Quản Bình: "Luyện khí lực không đơn
giản đâu, chỉ cần mỗi ngày con ôm A Mộc chạy một vòng quanh thôn chúng
ta, qua một thời gian bảo đảm con so với trâu còn có lực hơn." Chưa nói
xong bà đã bật cười.
A Mộc đang ngồi ở trong lòng tỷ tỷ, nghe vậy cũng cười ha ha.
Từ Thu Nhi hung dữ trừng đường đệ, "Cứ cười nữa đi, ngày mốt ta qua
nhà biểu ca ăn cơm, sẽ không lấy kẹo về cho đệ ăn nữa đâu."
Tháng trước nàng vừa mới qua nhà biểu ca ăn mừng cháu họ tắm ba ngày, vậy mà đảo mắt lại đến đầu tháng của cháu nhỏ.
Ngưng Hương vừa lựa rau hẹ vừa cười hỏi Lý thị: "Cháu nhỏ tên là gì vậy bá mẫu?"
Mặt mũi Lý thị tràn đầy ý cười, "Vẫn chưa, lần này chắc là sẽ đặt nhũ
danh trước, Hương Nhi chưa thấy đâu, trên cổ tay đứa nhỏ kia có cái bớt
giống như đồng tiền, lớn lên nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền đây,
lần trước biểu tẩu cháu còn đùa, nói nhũ danh gọi là đồng tiền đó."
Ngưng Hương cười nhẹ nhàng, trêu ghẹo nói: "Đồng tiền cũng thật dễ nghe."
"Đúng vậy, dù sao cũng dễ nghe hơn tên A Mộc." Từ Thu Nhi cười xấu xa nói.
A Mộc mất hứng, xoay người không thèm nhìn nhị tỷ tỷ.
Mọi người vừa nói vừa cười.
Duy chỉ có Quản Bình ngồi lặng yên ở bên cạnh, yên tĩnh lựa rau hẹ trong tay.
Buổi trưa Lý thị làm bánh nhân rau hẹ, bên trong nhân còn trộn thêm
trứng gà, mặc dù nhân bánh bằng rau hẹ nghe hơi lạ nhưng quả thật ăn rất thơm.
Ngưng Hương vừa ăn vài miếng đột nhiên nhớ lại lần mua cháo gặp Lục
Thành, A Đào nói Lục Thành thích nhất chính là ăn bánh nhân rau hẹ.
Vừa lơ đãng liền nhớ tới hắn.
Bỗng chốc không có khẩu vị, Ngưng Hương miễn cưỡng ăn hết một cái,
uống chút cháo rồi liền buông đũa xuống, ngồi bên cạnh nhìn mọi người
trong nhà ăn.
"Con ăn no rồi." Từ Hòe là người thứ hai đặt đũa xuống, đứng dậy liền đi ra ngoài.
Lý thị buồn bực hỏi nhi tử, "Mấy ngày nay con đi đâu làm gì mà không có nhà vậy?"
"Đi tản bộ xung quanh, xem có việc gì làm không." Từ Hòe đầu cũng không quay lại, nói xong rất nhanh đã đi ra khỏi cửa lớn.
Lý thị tiếp tục càm ràm vài câu.
Từ Thu Nhi lén nhìn Quản Bình một cái, trong lòng rầu rĩ thay huynh
trưởng, huynh trưởng kiên quyết không chịu nói cho nàng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không thể trực tiếp hỏi Quản Bình. Nhưng mà Quản Bình đang ở nhà mình ở, ngày tháng về sau còn dài, huynh trưởng
chưa chắc không có cơ hội.
"Hình như đã mấy ngày rồi A Nam chưa tới chơi nhỉ?" Sau khi nghỉ ngơi
hết buổi trưa, Từ Thu Nhi đi sang tây viện tìm đường tỷ, đột nhiên nghĩ
đến bé trai đáng yêu, nàng có chút nhớ.
"Chắc là trong nhà có chuyện." Ngưng Hương hết sức bình tĩnh nói, cúi đầu giúp Quản Bình cắt vải.
Quản Bình không biết may quần áo, Đại bá mẫu lại xót tiền nên không để cho nàng mua sẵn quần áo trong cửa hàng, bà nói để bà làm. Nhưng Ngưng
Hương không muốn làm phiền Đại bá mẫu, nàng may cho Quản Bình một bộ mùa hè, một bộ mùa thu.
Từ Thu Nhi nằm sấp ở trên giường nhìn sang cửa tây phòng, hạ thấp giọng hỏi Đường tỷ, "Tỷ tỷ, gần đây Lục đại ca..."
Nụ cười trên mặt Ngưng Hương trong nháy mắt đọng lại, lạnh mặt khiển
trách nàng, "Hiện tại ở nhà nhiều người, không cho muội nhắc đến hắn."
Từ Thu Nhi bị bộ dạng của nàng hù, vội vàng gật đầu.
Ngưng Hương cảm thấy mình có vẻ quá nghiêm khắc, thấy đường muội bị
dọa không dám nói tiếp nữa, nàng thở dài, nhỏ giọng nói: "Có một số việc tỷ tỷ có thể nói cho muội, nhưng không muốn để người khác biết, Thu
Nhi, vừa rồi ta không giận muội, chỉ là..."
"Muội biết tỷ tỷ da mặt mỏng, muội không nói nữa đâu." Từ Thu Nhi cười ngọt ngào, không cần đường tỷ xin lỗi.
"Chốc nữa ta cũng sẽ làm cho muội một bộ nhé." Ngưng Hương dịu dàng dụ dỗ nói.
Từ Thu Nhi cười vui vẻ, nữ công gia chánh của đường tỷ rất tốt, thêu hoa đẹp hơn nhiều so với mẫu thân.
Dỗ dành đường muội xong, ánh mắt Ngưng Hương quay lại trên tấm vải,
trong lòng kỳ thật cũng có chút kỳ quái. Trước kia A Nam đến Từ gia cách khoảng ba bốn ngày một lần, lần này đã quá ngày rồi, thực sự rất bận
sao, hay do Lục Thành quá nghe lời, vì tránh hiềm nghi nên chàng không
đến cũng không cho A Nam đến đây?
Suy đoán lung tung cả một đêm, ngày hôm sau Lục Định liền dẫn A Đào và A Nam tới.
"Cô cô, đau!" Vừa nhìn thấy nương, A Nam ủy khuất giơ cánh tay mập mạp của mình lên cho nương xem.
Ngưng Hương cúi đầu liền thấy ngay trong lòng bàn tay tiểu tử một vết
thương rất sâu, mặc dù đã kết vảy nhưng vừa nhìn đã khiến tim nàng thắt
lại .
"Sao vậy?" Ngưng Hương siết chặt cổ tay A Nam, đau lòng hỏi Lục Định.
Lục Định không dám nhìn nàng, rủ mắt nói: "Hôm đó đệ đang dỗ A Nam thì bên ngoài có người gọi, đệ thấy A Nam đang tự chơi nên không ôm bé ra
ngoài, ai ngờ mới vừa ra bên ngoài thì liền nghe thấy tiếng khóc, vừa đi vào thì thấy hắn đang cầm tấm gỗ thả vào trong chum nước, trên ván gỗ
có cái đinh, không cẩn thận bị đâm tay..."
Xế chiều đại ca trở về liền cầm hèo đánh hắn mấy cái.
Bị đinh đâm trúng, Ngưng Hương nghĩ thôi đã thấy đau, nàng cúi đầu hôn trán A Nam, "A Nam còn đau hay không?"
A Nam ngoan ngoãn gật đầu, ủy khuất cọ xát bả vai nương, "Phụ thân mắng."
Ngưng Hương vừa nghe trong đầu lập tức hiện ra cảnh Lục Thành trầm mặt rống A Nam.
Nàng oán giận Lục Thành không dỗ A Nam, nàng đau lòng thay A Nam,
nhưng không trách Lục Định, nàng ôm A Nam khuyên hắn: "Đệ đừng tự trách, tiểu hài tử đều tinh nghịch, cho dù ngày ngày đi theo hắn nhìn chằm
chằm cũng khó tránh khỏi có chút sơ sẩy, không trách đệ được."
Lục Định vâng một tiếng, vừa muốn đi thì đột nhiên phát hiện Từ gia có thêm một người.
Quản Bình sớm đã quan sát hắn , giờ phút này nàng rũ mi xuống, yên
lặng đứng ở một bên, nếu không phải Lục Định nhìn nhiều cũng sẽ không
chú ý tới nàng.
Từ Thu Nhi thấy Lục Định nhìn chằm chằm Quản Bình, cười kéo Quản Bình qua giới thiệu với hắn, "Đây là Quản
tỷ tỷ..."
Biết tẩu tử tương lai thu lưu người chạy nạn, trong lòng Lục Định xoay chuyển mấy vòng, hướng về Quản Bình gật đầu, sau đó cáo từ Ngưng Hương, "Tỷ, ta đi trước, xíu nữa lại đến đón hai người bọn họ."
"Sau buổi trưa rồi đến, để A Đào và A Nam ở nhà chúng ta ăn cơm đã."
Ngưng Hương do dự một lát, nhìn tiểu tử đang dựa ở trong ngực, rất nhanh liền đưa ra quyết định. Nếu như Quản Bình muốn hoài nghi, mặc kệ A Nam ở nhà bao lâu thì nàng cũng đều sẽ nghi ngờ.
Lục Định không từ chối, dặn dò muội muội: "A Đào nghe lời Từ tỷ tỷ nói, không được phép gây phiền phức đâu đó."
A Đào nhu thuận dạ một tiếng.
Lục Định liền đánh xe đi .
Ngưng Hương ôm A Nam vào phòng, Từ Thu Nhi và Lý thị cũng tiến vào
sau, Quản Bình chủ động đi sang tây phòng, không muốn ảnh hưởng đến bọn
họ chiêu đãi khách.
Lục Định nhìn tuổi không lớn lắm, còn gọi Ngưng Hương là tỷ, nhìn cũng không giống như có loại đó tâm tư đó đối với Ngưng Hương, Ngưng Hương
lại xem hắn là tiểu bối, không có gì hoài nghi . Còn chuyện Ngưng Hương
vì sao thích hài tử Lục gia như vậy, nàng biết cô nương mà Bùi Cảnh Hàn
phái tới quan sát thì cho dù là người xấu cũng đều chiếu cố chu toàn, vì vậy thích một hài tử hai tuổi dễ thương cũng không kỳ quái.
Dựa vào vách tường, Quản Bình nhắm mắt lại, theo thói quen lắng nghe tiếng nói chuyện bên phía đông phòng.
"Sau này A Nam không được phép đụng vào mấy thứ đồ linh tinh nữa, nhớ
kỹ chưa?" Ngưng Hương ôm A Nam ngồi ở trên giường, đau lòng thì đau
lòng, nên dạy thì vẫn dạy.
Mấy ngày nay A Nam nghe nhiều nhất chính là những lời này, bé nghiêm
túc gật đầu, đôi mắt to nhìn người trong phòng, đột nhiên thẹn thùng
xoay người trốn trong lòng nương, tay trái ôm nương, tay phải giống như
nếm qua nhiều đau khổ vậy, chỉ đem cổ tay khoác lên trên cánh tay nương, còn bàn tay mập treo lơ lửng ở giữa.
Ngưng Hương hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tiểu tử sau khi bị thương
vô tình làm đau tay mình, có thể là lúc ăn cơm ấn cái bàn muốn đứng lên, hoặc là buổi tối ngủ không cẩn thận đụng phải tay, bé lại thuận tay
phải, hài tử nhỏ như vậy đau qua mấy lần mới có thể vô thức tránh né
không chạm đến bàn tay đây?
Đau lòng, nhưng lại không thể làm gì.
Hôm nay A Nam cũng không có ý muốn cùng A Mộc ra bên ngoài chơi, Ngưng Hương cũng không rời khỏi bé, liên tục ngồi ở trên giường dỗ tiểu tử,
buổi trưa còn tự tay đút bé ăn cơm, trong lòng không suy nghĩ bất cứ
chuyện gì khác.
Ở bên nhà nương hưởng thụ một ngày, sau buổi trưa tam thúc đã tới đón bé, A Nam lại khóc, không muốn về.
Ngưng Hương dụ dỗ ước chừng một phút mới dỗ được A Nam cam tâm tình
nguyện leo lên xe lừa, xe lừa chậm rãi rời đi, tiểu tử ngồi ở trong ngực cô cô, mắt to nén lệ nhìn nương.
"Đứa nhỏ này không có mẹ thật đáng thương." Lý thị nhẹ giọng cảm khái nói.
Ngưng Hương nhìn tiểu tử sắp rẽ qua khúc ngoặt, chỉ cảm thấy trong lòng trống trơn , giống như A Nam thực sự là con của mình.
~
Lại nói A Nam sau khi về đến nhà, một chút yêu thương cũng không kém so với ở Từ gia.
Thường ngày Lục Thành trở về trước tiên sẽ ở trong sân rửa tay rửa
mặt, nhưng mấy ngày nay hắn sẽ đi thẳng đến trong phòng đầu tiên, sau
khi nhìn thấy nhi tử thật tốt mới an tâm.
"Phụ thân!"
A Nam đang chơi xếp gạch trong phòng, vừa thấy phụ thân liền vui vẻ chạy ra bên ngoài.
"Hôm nay có gặp Hương cô cô không?" Lục Thành hôn nhi tử một cái, vừa kiểm tra vết thương của vừa hỏi.
A Nam toét miệng gật đầu, "Cô cô đút cơm!"
Lục Thành bất ngờ nhìn về phía Tam đệ.
Lục Định nói: "Hai đứa buổi trưa ăn ở bên kia . Đúng rồi đại ca, Từ
gia mấy hôm trước có lưu giữ một người chạy nạn, gọi là Quản Bình, nhưng theo đệ nhìn thì không giống người bình thường."
Không giống người bình thường?
Lục Thành nhíu mày, "Vì sao lại nói như vậy?"
Lục Định nhớ lại khí độ của Quản Bình, suy nghĩ nói: "Chỉ là nhìn không giống người xin cơm, những thứ khác đệ nói không rõ."
Lục Thành nhìn dưới đất suy nghĩ một chút, giọng nói thoải mái: "Ngày thu hoạch trái trái ta sẽ tận mắt nhìn."
Mới một vài ngày, nếu quả thực có lai lịch không rõ, hắn sẽ đuổi đi giúp nàng.
Trong lúc hắn nhớ Ngưng Hương, thì ở Chương gia cách mười dặm, Chương Hồng Lâm cũng đang cùng mẫu thân Thôi thị thương lượng.
"Nương, người xác định ngày mai bọn biểu muội và Đại bá mẫu đều không có ở nhà?"
Thôi thị thập phần xác định, nhìn chằm chằm nhi tử nói: "Ta nghe người Liễu gia nói , ngày mai Phương gia tổ chức tiệc đầy tháng, vậy bốn
người một nhà nhất định sẽ đi. Hồng Lâm con nghe nương đi, xú nha đầu
kia lòng dạ ác độc, con cần gì lãng phí thời gian đi dụ dỗ nàng, không
bằng cho nàng một chút nhan sắc, sau khi sự tình thành còn không sợ nàng vì con suy nghĩ sao?"
Chương Hồng Lâm suy nghĩ một lát, mới từ từ gật đầu.
Biểu muội tư sắc hơn người, thực sự hắn không muốn dùng loại biện
pháp này để đạt được nàng, nhưng nàng cứ không chịu thì cũng đừng trách
hắn không hiểu thương hương tiếc ngọc là gì.