Nàng Dâu Nhỏ Nhà Họ Lục

Chương 86


trước sau

Edit: Hà

"Tỷ tỷ, chúng đệ muốn chơi trò diều hâu bắt gà con, tỷ làm diều hâu cho chúng đệ đi!"

A Mộc đột nhiên từ bên ngoài chạy vào trong viện, mong đợi nhìn tỷ tỷ đang ngồi dưới tàng cây thương lượng.

Ngưng Hương không muốn đi, chơi trò này quá mệt mỏi, nàng còn nhớ rõ lần trước đường muội trong lúc che chở "gà con" đã bị bọn nhỏ kéo tới kéo lui, bộ dáng vô cùng thảm hại. Ngưng Hương tạm ngừng may vá nhìn về phía tây phòng, lén lút nháy mắt với đệ đệ, ý bảo đệ đệ đi mời Quản Bình.

A Mộc vẫn có chút sợ Quản Bình, lắc đầu lia lịa.

Ngưng Hương nhẹ giọng khích lệ đệ đệ, "Đệ cứ nói tỷ tỷ đang may y phục cho nàng nên không rảnh, đành mời nàng làm diều hâu cho các đệ chơi một lát."

Bên ngoài Đại Tráng lại thúc giục, A Mộc nhăn nhó nhìn tỷ tỷ một lát, thấy tỷ tỷ quả thực không chịu đi, cho nên đành chậm chạp bước vào trong nhà.

Quản Bình đang nằm trên giường, ngoại trừ nghe động tĩnh bên ngoài của Ngưng Hương thì nàng không có việc gì để làm. A Mộc đang chạy về phía phòng, nàng cho rằng bé trai đang muốn đi uống nước, không ngờ hắn lại chạy về hướng phòng mình. Quản Bình lập tức ngồi dậy, vừa vặn A Mộc cũng đang vén rèm cửa lên, ánh mắt hai người liền đụng nhau.

Tay nhỏ A Mộc khẩn trương nắm lấy rèm cửa.

Hắn có cảm giác ánh mắt Quản tỷ tỷ giống với tướng quân của A Nam khi nhìn người.

"Có việc gì?" Phát giác bé trai đang sợ hãi, Quản Bình cố gắng làm cho sắc mặt dịu dàng hơn, nhưng như vậy trong mắt của A Mộc cũng không có gì khác biệt.

Nhìn khuôn mặt tỷ tỷ chưa bao giờ cười, A Mộc sờ đầu, run rẩy nói: "Quản tỷ tỷ, chúng đệ đang muốn chơi trò diều hâu bắt gà con, tỷ tỷ đang giúp tỷ may váy nên không rảnh, đành kêu đệ mời tỷ làm diều hâu, có được không?"

Quản Bình dừng một chút, nhìn sang cánh cửa nói: "Ta cũng không rảnh."

Thấp thỏm trong mắt A Mộc lập tức biến thành thất vọng, uể oải dạ một tiếng rồi thả rèm cửa muốn đi ra ngoài.

"Đợi chút."

Ánh mắt thất vọng của bé trai so với Từ Hòe dòm ngó càng làm cho Quản Bình khó chịu hơn, Từ Hòe đã thức thời bỏ qua, toàn thân Quản Bình khá thoải mái, nhưng còn A Mộc ngoan ngoãn bỏ đi lại khiến nàng chẳng những không cảm thấy thoải mái, ngược lại lại cực kỳ luống cuống, cảm giác đó so với giết người còn khiến người ta khó sống hơn.

Quản Bình nhanh nhẹn bước xuống đất đẩy rèm cửa ra, nhìn thẳng bé trai đang ngỡ ngàng đứng ở phòng bếp nói: "Ta không biết chơi trò diều hâu bắt gà con, chỉ biết chơi trò trốn tìm, các ngươi trốn đi, ta sẽ làm quỷ đi bắt các ngươi."

Đều là trò chơi trẻ con, nhưng diều hâu chạy tới chạy lui quá ngây thơ, nàng thực sự không muốn chơi trò này, chơi trốn tìm thoải mái nhiều .

Mắt A Mộc sáng rực lên, hưng phấn nói: "Vậy để đệ đi hỏi bọn họ có muốn chơi không!"

Nói xong liền chạy ra bên ngoài, một lát sau đã đứng ở cửa lớn kêu nàng, "Quản tỷ tỷ đi ra đi, chúng ta chơi trốn tìm!"

Quản Bình bất đắc dĩ quét mắt sang vách tường, lúc này mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, nàng nhìn cô nương dưới tàng cây cây hồng, thấy nàng đang cúi đầu nghiêm túc thêu thùa may vá, giống như chuyện không có liên quan tới nàng.

Quản Bình muốn chủ động nói chuyện nhưng lại không biết nói gì.

Có người chủ động làm quỷ, bảy tám đứa bé lập tức đi trốn, phạm vi từ nhà Từ gia tới nhà Đại Tráng. Ngưng Hương dù bận vẫn ung dung cười nhìn đệ đệ cùng bốn đồng bọn chạy vào nhà mình, mỗi người chọn một chỗ trốn. Quản Bình bên ngoài không hề bận tâm đếm đến hai mươi, sau đó trầm mặt vào tìm, vẻ mặt nghiêm túc giống như muốn bắt trẻ con đi bán cho người xấu.

Ngưng Hương nhịn không được nhếch khóe miệng lên.

Chờ bọn nhỏ chơi mệt rồi mới tản đi, Ngưng Hương đem giỏ may vá cất vào phòng, ngồi xổm trong sân rửa tay hỏi hai người, "Trưa nay muốn ăn gì?"

"Đệ muốn ăn bánh nướng áp chảo." A Mộc ngẩng đầu lên nói, lúc chơi ở bên ngoài có đồng bọn về nhà cầm bánh nướng áp chảo ăn, A Mộc có chút thèm.

Ngưng Hương nhìn về phía Quản Bình, "Còn người?"

"Sao cũng được." Quản Bình thản nhiên nói.

"Vậy thì bánh nướng áp chảo." Ngưng Hương đi sang đông viện lấy bột, nhào làm bánh.

Quản Bình im lặng ôm củi chuẩn bị nhóm lửa.

Trong tiểu viện nông gia có hai vị cô nương và một đứa nhỏ, Ngưng Hương vừa ngồi ở phía cửa bắc nhào bột vừa nhìn đệ đệ đang chơi ở chuồng gà, sau đó lại thấp giọng tán gẫu với Quản Bình đang ngồi trước bếp: "Trước đây ngươi ở Hầu phủ làm gì?"

Quản Bình vẫn im lặng.

Ngưng Hương cũng không mong đợi nàng trả lời, nhưng trong lúc cảm xúc nhất thời, nàng nhìn Quản Bình, sau đó lại quay mặt đi nói: "Ngươi biết Tố Nguyệt không? Ta cùng tỷ ấy vào phủ cùng nhau, giống như tỷ muội ruột thịt vậy. Thế tử yêu thích chúng ta, đối với chúng ta nếu cứ đi theo thế tử còn có ngày bình yên sao? Cùng lắm là làm di nương, vận khí tốt thì giống như Chương phu nhân thế tử bình an vô sự, nhưng cũng chỉ bị nhốt trong viện nho nhỏ, muốn đi đâu trước tiên cũng phải hỏi chủ tử, đâu ra dáng vẻ của người làm chủ trong viện? Ta khuyên Tố Nguyệt cùng ta chuộc thân, nhưng nàng lại mắng ta không có lương tâm, phụ sủng ái của thế tử... Quản Bình, vài ngày nay nhìn thấy ngươi đi đi lại lại ở nhà chúng ta, ta nghĩ nếu ngươi là Tố Nguyệt thì hay biết mấy, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm tỷ muội. Đáng tiếc ai có chí nấy, nàng không chịu theo ta về nhà, nhưng bây giờ xem ra nàng không chuộc thân cũng là chuyện tốt, đến khi thế tử trở về thì kết cục của ta là cái gì vẫn chưa biết."

Nàng không biết trong lúc Quản Bình mật báo cho Bùi Cảnh Hàn sẽ thế nói lại thế nào, nhưng Ngưng Hương chỉ muốn tận lực đẩy Tố Nguyệt xa khỏi việc này. Nàng nửa thật nửa giả nói cho Quản Bình, hy vọng nàng ta tin.

Quản Bình nhìn qua cửa giống như không nghe thấy.

Nếu như có thể lựa chọn, là thanh nhàn sống qua ngày hay vẫn muốn bôn ba mỗi ngày?

Ngưng Hương ít nhất còn có cơ hội lựa chọn, nàng ngay cả cơ hội cũng không có, biết sự tình càng nhiều càng khó thoát thân khỏi Hầu phủ.

Trầm mặc ăn xong cơm trưa, sau khi ăn xong hai tỷ đệ nghỉ trưa ở đông phòng, còn Quản Bình nằm ở tây phòng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Cả thôn trang dường như đều đã ngủ, ngoại trừ tiếng ve kêu thì không có âm thanh nào khác, Quản Bình có chút buồn ngủ, nhưng vào lúc này nàng nghe thấy sau viện truyền đến âm thanh nhẹ nhàng vang lên, giống như có vật nặng từ trên tường rớt xuống. Bên trong chuồng gà truyền đến một chút động tĩnh, sau đó chẳng mấy chốc lại bình phục.

Trộm sao?

Tháng bảy cuối thu nắng gắt, thời gian nghỉ trưa nông dân đều mở cửa phòng bếp, thông gió mát mẻ, kẻ tặc muốn vào trộm thì quả thật thông minh.

Người trong thôn thuần phác, người thành phố thì an bài người gác cổng bảo vệ trạch viện, nhưng trong thôn thì hoàn toàn không cần, cửa chính cả ngày đều mở, có khi đi ra ngoài thời gian ngắn thậm chí cũng không cần khóa , người nào to gan đến nỗi ban ngày còn đi trộm đồ? Chọn Từ gia, là do hắn lớn gan nhà ai cũng dám đi, hay là trước đó đã nắm rõ lai lịch Từ gia, biết hôm nay trong nhà chỉ có hai lớn một nhỏ các nàng?

Quản Bình lặng yên không một tiếng động bước xuống đất, nín thở đi tới trước rèm cửa, xuyên thấu qua khe cửa nhìn
ra phía ngoài.

Trước cửa phòng bếp phía bắc rộng mở có một thân ảnh gầy gò đang rón ra rón rén, cả người mặc một bộ đồ màu xanh, môi hồng răng trắng, nhìn như người đọc sách. Hắn đang núp ở cửa nghiêng tai lắng nghe, đại khái là xác định người ở bên trong đã ngủ, người nọ liền bước vào cửa, trực tiếp nhìn về cửa phòng phía đông, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

Quản Bình hiểu ngay tức khắc, người này hoàn toàn không biết bên tây phòng có nàng.

Ánh mắt vẫn theo dõi hắn, Quản Bình lặng lẽ chuyển sang mành kẽ hở bên kia, thấy đối phương đem cánh cửa phía nam đóng lại muốn làm chuyện xấu, từ khi đến Từ gia lần đầu tiên Quản Bình cười.

Rất tốt, hắn đóng cửa giúp nàng, như vậy khi nàng ra tay cũng không cần phải lo lắng bị người trong thôn đi ngang qua bắt gặp.

~

Người tới chính là Chương Hồng Lâm.

Hắn đã sớm tới đây rồi nhưng vẫn núp ở phía bên kia sông, sau đó bất chấp ánh mặt trời chói chang hắn thật nhanh chạy tới cửa sau Từ gia. Bởi vì bên cạnh nhà Từ gia ở phía cuối dãy nên không ai trông thấy hắn, Chương Hồng Lâm mặc dù là thư sinh nhưng trước đây cũng thường nghịch ngợm gây sự, cho nên đối với hắn chuyện trèo tường tiểu viện hắn nông gia là quá dễ dàng.

Thuận lợi đi vào phòng bếp, cửa nam cũng đã đóng kỹ , Chương Hồng Lâm thả nhẹ bước chân đi đến phòng đông cửa, xuyên thấu qua khe cửa hắn thấy hai tỷ đệ Ngưng Hương đang nằm ngủ say ở trên giường, Chương Hồng Lâm nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Ngưng Hương, hắn tàn nhẫn nuốt nước miếng. Mọi sự đều đã chuẩn bị, thiên thời địa lợi nhân hoà, Chương Hồng Lâm không do dự nữa, lấy chiếc khăn từ ống tay áo đã sớm chuẩn bị ra.

Trên khăn đã bôi mê dược, chỉ cần hắn cho biểu muội ngửi là có thể ôm nàng đến tây phòng hưởng thụ thật tốt.

Càng nghĩ càng hưng phấn, Chương Hồng Lâm đưa tay vén màn cửa.

Mắt thấy sắp đụng phải rèm cửa thì đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng gió quái dị, Chương Hồng Lâm theo bản năng quay đầu lại, không thấy rõ bóng người, tay phải bị ép buộc giơ lên, khăn trong tay cũng hoàn toàn bưng kín miệng mũi của mình. Như gặp quỷ, Chương Hồng Lâm kịch liệt giãy giụa, nhưng mà thân thể đã sớm bị người khác ép sát vào vách tường, hắn cố gắng giơ chân đá nhưng đối phương liền dùng sức ấn hắn xuống đất, ngay sau đó đầu gối liền đè trên bụng hắn.

Chương Hồng Lâm thống khổ há miệng.

Âm thanh đã bị chận lại, mê dược đi vào càng nhiều.

Ánh mắt trở nên mơ hồ, Chương Hồng Lâm như thấy quỷ dường nhìn chằm chằm nữ nhân xa lạ, đến lúc này hắn vẫn không thể tin được.

~

Quản Bình đem người xách đến tây phòng, sau khi tìm tòi một phen không tìm được hung khí khác, nàng nhìn chiếc khăn một chút rồi xoay người đi sang đông phòng.

Trên giường gạch hai tỷ đệ đang ngủ ngon lành, khi nàng vào hai người cũng không hề có cảm giác. Quản Bình nhìn chằm chằm khuôn mặt ôn nhu xinh đẹp của Ngưng Hương, lắc đầu cười khổ.

Mỹ nhân như thế, lại không cha không mẹ, hôm nay nếu không phải nàng ở đây, chỉ sợ đã bị kẻ tặc gieo họa rồi.

Quản Bình khẽ đẩy người nhè nhẹ.

Ngưng Hương lập tức liền tỉnh, mở mắt ra, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quản Bình đứng ở trước mép giường, lòng Ngưng Hương trầm xuống, "Hắn đã đến rồi sao?"

Tiểu cô nương sắc mặt trắng bệch, Quản Bình thấp giọng giải thích: "Không phải ngài, ta bắt được một người leo tường, ngươi ra đây nhìn một chút có biết người này hay không."

Nàng cảm giác đối phương dường như không phải là kẻ trộm bình thường.

Kẻ trộm trèo tường?

Mặt Ngưng Hương càng trắng bệch hơn , chẳng lẽ là Lục Thành?

Nhìn sang đệ đệ đang ngủ say, Ngưng Hương nhanh chóng mang giày bước xuống đất, Quản Bình nhìn chằm chằm bàn tay run rẩy của nàng lúc mang giày, sinh lòng nghi hoặc. Chẳng lẽ trong lòng Ngưng Hương kẻ trèo tường so với Bùi Cảnh Hàn còn đáng sợ hơn?

Ngưng Hương không muốn quan tâm đến tâm tư của Quản Bình, nàng siết chặt tà áo đi sang tây phòng, vừa đẩy ra rèm liếc mắt liền thấy được người té xỉu trên đất là Chương Hồng Lâm.

Không phải là Lục Thành!

Lồng ngực phập phồng cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại nhưng nỗi chán ghét lại lập tức phát ra từ đáy lòng.

"Biết hắn?" Quản Bình thấp giọng hỏi.

Ngưng Hương gật đầu, bộ dáng ngay cả đề cập đến đối phương cũng không muốn, "Hắn là biểu ca của ta, tháng tám này phải đi thi cho nên muốn cầu ta qua chỗ thế tử cầu tình, ta không đồng ý, không biết hôm nay vì sao lại lén lút đến đây ..."

Quản Bình kịp thời nhắc nhở nàng: "Hắn không phải là ta đánh ngất xỉu , hắn mang khăn dính mê dược đến đây, ta đoán là hắn là muốn chụp thuốc ngươi, sau đó ngươi ngất xỉu rồi thì hắn muốn làm gì ta cũng không biết."

Thân thể Ngưng Hương cứng đờ, nhìn chằm chằm khuôn mặt cũng xem như tuấn tú của Chương Hồng Lâm, đột nhiên chán ghét càng lớn hơn.

Nam nhân đi chụp thuốc mê nữ nhân có vô số khả năng, nhưng Ngưng Hương chỉ cần nghĩ tới điều kia là đã không chịu nổi.

Thấy nàng đã đoán được, Quản Bình nói: "Ngươi muốn xử trí hắn thế nào?"

Trong mắt nàng tỏ ra hiếu kỳ, cô nương này mềm lòng lại thiện lương, không biết nàng sẽ xử trí biểu ca xấu xa có ý đồ nhúng chàm nàng như thế nào đây.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện