Đoàn Lan Khuê cảm thấy cái đầu nàng nhức nhối không yên.
Nàng là dân chuyên tự nhiên, tính toán, vật lý, hoá học hay đánh nhau nàng còn biết, chứ bảo nàng thêu thùa, đàn hát, làm thơ vẽ tranh này kia thì nàng xin chắp tay mà kiếu...
Tuy rằng nguyên chủ thông thạo những thứ này, ký ức cũng để lại cho nàng, nhưng lý thuyết và thực hành hoàn toàn trái ngược, hiện tại nàng lại trở thành đứa biết lý thuyết nhưng chẳng thể thực hành...
Đoàn Lan Khuê nghĩ đến nát cả óc, cuối cùng cũng chỉ có thể chọn ra phương thức an toàn nhất, làm thơ.
Ừm...! Làm thơ thì nàng không biết, nhưng nàng đến từ hiện đại mà, thơ của các thi sĩ nổi danh nàng thuộc cũng rất nhiều, đến lúc đó mượn tạm của các ngài ấy chắc cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Ngày hôm sau rất nhanh cũng đã đến, ngay từ sáng sớm Đoàn Lan Khuê đã bị Diệp ma ma mang theo Thu Đào và Tiểu Xuân dựng dậy.
"Tiểu thư, người mau dậy thôi, chúng ta còn phải chuẩn bị, trang điểm, chải tóc, thay y phục nữa..."
"Ừm...!Đừng có làm ồn mà, để cho ta ngủ thêm chút nữa đi mà..."
Đoàn Lan Khuê đẩy tay Diệp ma ma ra, cuộn chăn lăn vào trong.
Diệp ma ma nhìn nàng ánh mắt tràn ra ý cười cưng chiều.
"Thôi nào, dậy thôi...!Tiểu thư...!Ngoan..."
Đoàn Khẩn ở bên ngoài đi vào nhìn thấy tình cảnh này chỉ có thể lắc đầu.
Diệp ma ma nhìn hắn cười.
"Tiểu thiếu gia..."
Đoàn Khẩn nhìn Đoàn Lan Khuê đang chùm chăn trên giường chép miệng.
"Tỷ tỷ...!Hôm nay không thể ngủ nướng đâu, nếu không, chắc chắn sẽ bị mấy người bên nhị phòng kia xỉa xói đó...!Mau dậy thôi..."
Nói rồi hắn trèo lên giường mà dựng người đậy.
Đoàn Lan Khuê mơ mơ màng màng bị mấy người nâng dậy, chải đầu rửa mặt lăn lộn đến tỉnh.
Nhưng khi ra đến cổng chính, vẫn là chậm chân hơn mấy người của nhị phòng và tam phòng.
Tam phòng chỉ có tam thẩm của nàng dẫn theo nữ nhi là Đoàn Minh An.
Tam thẩm thẩm là Đỗ Minh Châu gả cho tam thúc của nàng Đoàn Nhật Quang.
Đoàn Nhật Quang là quan ngũ phẩm, bên dưới cũng có đến ba bốn thiếp thất thông phòng.
Tính tình Đô Minh Châu dịu dàng, bình thường cũng không quá sân si tranh giành, nên các thiếp thất kia cũng không muốn để nàng ở trong mắt...
Ngược lại Đỗ Minh Châu cũng không buồn ngó tới bọn họ, viện của tam phòng thiếp thất đấu đá đến gà bay chó sủa khiến người khác điên đầu, nhưng Đỗ Minh Châu cũng mặc kệ...
Thấy nàng đến, Đỗ Minh Châu khẽ nở nụ cười.
"Lan Khuê còn chưa tỉnh ngủ sao?"
Đoàn Lan Khuê đối với Đỗ Minh Châu cũng có chút hảo cảm, cười nói.
"Bình thường đều là ngủ đến tự tỉnh, hôm nay phải dậy quá sớm nên không có quen..."
"Đại tỷ tỷ...!Muội cũng vậy, mắt muội cũng muốn dính lại với nhau rồi..."
Đoàn Minh An đang được Đỗ Minh Châu dắt trong tay, nhìn nàng ngây thơ nói ra câu đồng cảm.
Đoàn Lan Khuê vuốt tóc của Đoàn Minh An gật đầu, đưa cho nàng một viên kẹo nhỏ.
"Ăn cái này đi, sẽ giúp muội tỉnh táo hơn đấy..."
"Đa tạ tỷ tỷ..."
Đoàn Minh An nhận kẹo bóc vỏ cho vào miệng, ánh mắt sáng lên.
"Oa...!Thật ngon quá...!Đại tỷ, có thể cho muội nữa không?"
"Minh An..."
Đỗ Minh Châu nhìn nữ nhi ánh mắt bất đắc dĩ mà cưng chiều nhắc nhở.
Đoàn Lan Khuê mỉm cười đưa thêm kẹo cho nàng.
"Đây là kẹo bạc hà, nếu muội thích, chờ đến khi về thì đến viện của ta, ta đưa thêm cho muội..."
"Thật sao?"
Đoàn Minh An hai mắt toả sáng nhìn nàng.
Đoàn Lan Khuê vuốt tóc tiểu nha đầu.
"Thật..."
Thẩm Mạn Nương ngày hôm nay dẫn theo Đoàn Như Mai và hai nữ tử của thiếp thất đứng ở bên cạnh.
Nhìn thấy Đoàn Lan Khuê thân thiết với Đỗ Minh Châu như vậy, không khỏi mỉa mai.
"Không nghĩ đến tam đệ muội và Lan Khuê lại thân thiết như vậy..."
Đoàn Lan Khuê lười để ý đến bọn họ kéo tay Đoàn Khẩn.
"Chúng ta đi thôi kẻo lại đến muộn giờ thì không có hay."
Đỗ Minh Châu cũng chỉ cười nắm tay Đỗ Minh An lên xe ngựa của mình.
Bỏ lại Thậm Mạn Nương tức mà chẳng thể làm gì.
...!
Lâu Điện Đàm Quốc được xây dựng theo kiến trúc đặc biệt xa hoa.
Mấy người Đoàn Lan Khuê được dẫn thẳng vào chính viện, trong trang viên rộng rãi những bàn trong đã ngồi kín người.
Bọn họ vừa ngồi vào bàn đã có mấy quý phụ phu nhân đi tới chào hỏi với Thẩm Mạn Nương và Đỗ Minh Châu.
"Hầu gia phu nhân, Châu phu nhân, lâu ngày không gặp..."
Đỗ Minh Châu nhẹ nhàng nở nụ cười đáp lễ.
"Đã lâu không gặp..."
Thẩm Mạn Nương khác Đỗ Minh Châu, bà ta hiện tại đã là Hầu phu nhân, nên hoàn toàn không đặt mấy vị phu nhân quan bát phẩm, thất phẩm này