Đoàn Lan Khuê không có hứng thú với Cổ Cầm, nhưng những người ở đây có hứng thú lại rất nhiều.
Bọn họ suy xét, cảm thấy mất mặt không gảy được Cổ Cầm cũng không phải chỉ có một mình mình, vậy là lại hào hứng xông lên.
Cuối cùng rất nhiều người lên nhưng chẳng có ai có thể gảy được cho dù là một nốt nhạc.
Đoàn Như Mai cũng ngứa ngáy tay chân mà chạy lên thử vận may, kết quả không hề khác chút nào với những người đi trước.
Nhưng nàng ta lại không cam lòng mà nhìn Đoàn Lan Khuê đang ung dung ăn uống.
"Đại tỷ, tỷ không lên sao?"
Đoàn Lan Khuê nhìn lên chiếc Cổ Cầm trên cao, nhún vai nói.
"Tôi không thích...Không lên..."
Nghe nàng nói Đoàn Như Mai nghẹn họng mà nhìn, nghiến răng hậm hực bỏ lại một câu.
"Đồ nhát gan..."
Đoàn Lan Khuê từ chối cho ý kiến.
Những người lên thử đàn đều ỉu xìu đi xuống, Đoàn Khẩn khẽ kéo kéo tay Đoàn Lan Khuê.
"Tỷ tỷ, đệ có thể lên đó thử được hay không?"
Đoàn Lan Khuê kinh ngạc nhìn hắn.
"Đệ thích nó sao?"
Đoàn Khẩn khẽ gật đầu.
"Rất thích ạ..."
Đoàn Lan Khuê xoa đầu tiểu hài tử, cười nói.
"Thích thì lên thôi...!Đi đi..."
Đoàn Khẩn được nàng đồng ý, cười vô cùng sáng lạn.
"Đa tạ tỷ tỷ..."
Đoàn Như Mai không nhịn được mà bĩu môi.
"Bao nhiêu người tài nghệ tinh thông còn không thể gảy được lên một tiếng, một đứa hài tử miệng còn hôi sữa thì làm được cái gì chứ..."
Nghe nàng ta mỉa mai, Đoàn Lan Khuê liếc nàng ta một cái.
"Biết đâu nó có thể tạo thành kỳ tích, vậy thì phải nhìn lại mấy người bất tài, mà lại chỉ biết to mồm nói khoác..."
"Ngươi..."
Đoàn Như Mai tức đến thở hổn hển, muốn mắng người nhưng phải chú ý hình tượng, nên chỉ có thể nhịn xuống.
Nàng ta không tin một tên nhãi con có thể làm nên chuyện gì.
Đoàn Khẩn bước đến trước Cổ Cầm Nguyệt Phong ánh mắt hơi loé lên, những hình ảnh ký ức mờ ảo hiện lên trong tâm trí của hắn.
Không một ai biết mẫu thân của hắn có kỳ nghệ hơn người, hắn từ nhỏ đã theo mẫu thân học đàn, niềm yêu thích với đàn được hun đúc từ nhỏ lớn dần, chỉ là sau khi mẫu thân mất, hắn được Hầu phủ đón về, cuộc sống không khác gì địa ngục đã khiến hắn phải chôn vùi niềm yêu thích với đàn xuống.
Ngày hôm nay, khi nhìn thấy Cổ Cầm này tâm hắn lại động, hắn muốn nó, hình như nó đang chờ hắn đến.
Đoàn Khẩn vẫn còn là một tiểu hài tử, khi nhìn thấy hắn đi tới chỗ cây đàn, ai ai cũng chỉ nghĩ rằng hắn vì tò mò mà muốn lên chơi đùa mà thôi.
"Tính...!tính....tính...tính tính tang, tang tình..."
Nhưng ở lúc mọi người lơ đãng nhất, âm thanh trong trẻo thánh thót của cây đàn lại vang lên...
Đoàn Khẩn ngồi trước đàn ánh mắt trong veo không một tạp chất, ngón tay nhỏ bé của hắn lướt trên dây đàn...
"Là Tiêu Tiêu Xuân..."
Một tiếng kinh hô của một vị lão trung niên vang lên.
Mọi người nhìn nhau dần dần tập trung lắng nghe tiếng đàn trong trẻo, như bị cuốn vào một khung cảnh thần tiên đẹp những cánh hoa rơi, tiếng cười của trẻ nhỏ ngây thơ trong sáng, tiếng chim hót líu lo đầy hương hoa mùa xuân...
"Tính tang...tính tính..."
Tiếng đàn kết thúc, Đoàn Khẩn nhìn chằm chằm vào Cổ Cầm, khoé môi khẽ cong nhẹ một nụ cười.
"Bốp...!Bốp..."
Phía dưới, mọi người một lúc lâu sau mới có thể khôi phục lại thần trí từ trong bản nhạc thoát ra.
Không biết là ai khởi điểm vỗ tay, sau đó mọi người đều vỗ tay...!Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên như một lời công nhận sự xuất sắc của Đoàn Khẩn.
"Sao...!Sao lại có thể chứ..."
Đoàn Như Mai nắm lấy tay áo của Thẩm Mạn Nương mà nghiến răng không cam lòng.
Trên sân khấu lớn, Mã Hàm Hương tiến đến nhìn Đoàn Khẩn.
"Thật bất ngờ, không nghĩ đến tiểu công tử đây tài không đợi tuổi, có thể đàn một khúc nhạc tuyệt vời như vậy, ngươi xứng đáng trở thành chủ nhân của Cổ Cầm Nguyệt Phong này, cũng chỉ có ngươi và tài năng của ngươi mới xứng với nó."
Đoàn Lan Khuê phất tay ra hiệu với hộ vệ đi theo Đoàn Khẩn, để hắn đi lên giúp Đoàn Khẩn cầm đàn trở về.
Đoàn Khẩn mỉm cười, chắp tay khách khí với Mã Hàm Hương.
"Đa tạ công chúa đã tặng đàn quý..."
Mã Hàm Hương nhìn hắn lại ý vị mà nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Ta rất yêu thích âm luật, cũng hiểu được hữu duyên..."
Đoàn Khẩn khách khí thêm mấy lời, chờ cho hộ vệ mang đàn xuống hắn mới trở lại bên cạnh Đoàn Lan Khuê.
Đoàn Lan Khuê nhìn