Thẩm Mạn Nương ngất đi, mọi thứ nhanh chóng rơi vào yên tĩnh.
Đoàn lão phu nhân nhìn Thẩm lão phu nhân.
"Bà thông gia! Chúng ta hôm nay nói thẳng một chút.
Nữ nhi nhà bà tính khí nàng ta như thế nào, chắc bà rõ ràng hơn ta...
Nàng ta đố kỵ như vậy, lão nhị nhà ta vẫn luôn nhường nhịn nàng ta, vậy mà nàng ta không có một chút gọi là biết điều nào.
Nữ nhân đố kỵ chính là không xứng nữ tắc.
Mà nàng ta lại không có năng lực quản gia, thân già này cũng đã lớn tuổi, ta cần có người giúp đỡ, Tuệ di nương tính tình nhu hoà, bình thường đối với nàng cũng là cung kính có thừa...
Cho dù Thiếu Khanh nhà ta có nâng Tuệ di nương thành bình thê, thì Thẩm Mạn Nương nhà bà vẫn là chính thê, vậy mà nàng ta còn không biết đủ, làm loạn đủ trò.
Còn gọi cả bà đến nơi này, gây nên xích mích hai nhà."
Đoàn Lan Khuê tủm tỉm cười nhẹ, đúng là gừng càng già càng cay.
Nàng thân thiết tiến lên, nhẹ giọng thêm lời.
"Tổ mẫu, tiểu nữ thấy rất tò mò, là nữ nhân xuất giá, nếu như có nhà mẹ đẻ danh vọng, địa vị cao hơn nhà phu quân một chút, vậy là khi có việc không vừa lòng, liền có thể nhờ nhà mẹ đẻ đến chỉ tay năm ngón dạy dỗ phu quân mình và công bà (bố mẹ chồng) hay sao ạ?"
"Bùm..."
Một câu này của Đoàn Lan Khuê ngây thơ vô số tội, thành công châm ngòi bom nổ.
Sắc mặt Thẩm lão phu nhân đen lại, những nếp nhăn trên khuôn mặt già nua của bà ta điên cuồng mà co giật, cho thấy bà ta đang tức giận đến nhường nào.
Đoàn lão phu nhân cũng không khá hơn Thẩm lão phu nhân là bao.
Một câu này có thể nói là đánh thẳng vào mặt già của cả bà ta và Thẩm lão phu nhân.
Đoàn Lan Khuê nói rất đúng trọng tâm, nói Thẩm lão phu nhân cậy nhà mình có địa vị trong triều cao hơn Đoàn An Hầu phủ một cái đầu, vì đại lão gia Thẩm Mão được hoàng đế trọng dụng, là trợ thủ đắc lực được hoàng đế tin tưởng mà lên mặt.
Nữ nhi nhà bọn họ gả tới Hầu phủ ngày thường lộng hành ngang ngược đã quen, nay có chuyện không như ý kiền trở về tố cáo với bọn họ.
Bọn họ cậy mình cao quý hơn Hầu phủ, nghĩ muốn vươn tay dài đến nhà thông gia quản chuyện trong phòng của nữ tế (con rể).
Cũng có ý nói, Đoàn lão phu nhân vì sợ bóng sợ gió, sợ nhà thông gia địa vị cao hơn nên phải luồn cúi, chuyện nhà mình mà còn bị thông gia đến chỉ tay quản lý, quá mất mặt.
Mà Đoàn Lan Khuê thắc mắc xong, còn ngây thơ nghiêng nghiêng đầu nhỏ nhìn hai người như chờ họ trả lời mình.
Thấy hai người không ai trả lời mình nàng hơi cúi đầu, đau lòng nói.
"Nhưng phụ mẫu của tiểu nữ đều mất rồi, sau này tiểu nữ phải làm sao đây.
Nếu hai bọn họ mà còn, vậy chắc chắn tiểu nữ sẽ chẳng phải lo gì bị nhà chồng bắt nạt nữa.
Nếu phụ thân ta còn sống, chắc chắn Thẩm lão phu nhân nhà thông gia cũng không phải vất vả đến nơi này một chuyến, dẹp loạn như vậy."
Đây chính là nói Đoàn Thiếu Khanh bất tài mới bị nhà vợ bắt nạt mà không dám làm gì.
Cũng nhắc nhở Thẩm lão phu nhân chuyện phụ thân nàng năm xưa giúp đỡ Thẩm gia bọn họ, bây giờ người đã mất bọn họ lại muốn leo lên đầu Đoàn An Hầu phủ hay sao.
Nếu phụ thân nàng còn bọn họ có dám...
"Đại tiểu thư tuổi còn nhỏ mà có nhiều lo lắng quá...
Người như ngươi, ta sợ không cần phải lo đến chuyện bị nhà chồng bắt nạt đâu."
Bà ta cố ý che miệng cười khan hai tiếng mới nói tiếp.
"Haha...!Thứ ngươi nên nghĩ phải là có ai muốn lấy ngươi hay không kia kìa..."
Đoàn Lan Khuê nhìn bà ta cười lạnh, đây là chê nàng danh tiếng xấu, mệnh cách cứng không ai thèm đây mà.
Nàng cười như không cười nhìn bà ta.
"Đa tạ Thẩm lão phu nhân ngài đã nhắc nhở tiểu nữ...Nhưng biết làm sao được, tiểu nữ lại chỉ biết lo lắng một chút mà thôi, chứ tiểu nữ cũng không có bản lĩnh ép người lấy mình mà...
Haizzz...!Vẫn là bản lĩnh của nhị thẩm nhà chúng ta tốt, nếu không, không biết nhị thúc của ta có tốt số lấy