Đoàn Lan Khuê mỉm cười nhìn hoàng hậu.
Nụ cười của nàng khiến hoàng hậu, người mang mệnh phượng hoàng là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ, vô thức rùng mình một cái, cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
"Hoàng hậu nương nương, đã lâu rồi tiểu nữ không có được gặp người, tiểu nữ thực sự thương nhớ người..."
"Đoàn Lan Khuê, bổn cung không có nhiều thời gian dây dưa với nhà ngươi đâu..."
Hoàng hậu thật sự không trụ nổi áp lực tâm lý này, bà ta muốn thật nhanh tìm cớ đuổi cái tiểu cô nương này đi, không muốn nhìn đến nàng nữa.
Đoàn Lan Khuê thấy bà ta như vậy lại cảm thấy có thành tựu vô cùng, hoàng hậu cao cao tại thượng, nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ thì đã sao, thóp bị nàng nắm ở trong tay thì vẫn phải nhún nhường như thường mà thôi.
"Hoàng hậu nương nương, lâu lắm tiểu nữ mới được gặp người mà, người trà còn chưa có cho tiểu nữ uống, sao đã muốn đuổi người rồi."
"Ngươi..."
Hoàng hậu muốn bùng nổ, cuối cùng vẫn nhịn xuống, phất tay với lão ma ma của mình.
"Mang trà lên cho Lan Khuê tiểu thư..."
"Vâng..."
Chờ lão ma ma mang trà lên, nàng bình tĩnh thưởng trà, lại nhìn lão ma ma.
"Ma ma, uống trà sao không có điểm tâm vậy, nghe nói điểm tâm của ngự thiện rất ngon, ta muốn ăn thử..."
"Ngươi đừng có quá phận..."
Hoàng hậu nghiến răng mà nhắc nhở, sắc mặt bà đã đỏ bừng vì bị lửa giận nung nóng.
Đoàn Lan Khuê lại trưng ra cái biểu cảm ngây thơ vô số tội, khiến bà ta cảm thấy đau mắt vô cùng.
"Hoàng hậu, dẫu sau chúng ta cũng là chỗ thân quen, người còn từng nói coi ta như nữ nhi, sao hôm nay ta muốn ăn một chút điểm tâm mà thôi, người cũng hẹp hòi với ta như vậy?"
"Đi, đi, đi lấy cho nàng ta mấy đĩa điểm tâm đến đây."
Hoàng hậu mất kiên nhẫn phất tay với lão ma ma.
Lão ma ma lại chạy đi một lần nữa, nhanh chóng mang về mấy đĩa điểm tâm, Đoàn Lan Khuê thảnh thơi uống trà ăn điểm tâm.
Đến khi hoàng hậu đã nhẫn nhịn đến cực hạn, muốn mắng chửi người, nàng mới chậm rãi mà nói.
"Thẩm Mão bị Thanh Long Đường mang đi rồi, hoàng hậu, chắc người cũng biết rồi đúng không ạ?"
"Biết, nhưng đâu có liên quan gì đến bổn cung."
Đoàn Lan Khuê khẽ buông chén trà trong tay xuống, gật đầu.
"Đúng là không liên quan đến thật, nhưng bây giờ tiểu nữ mang đến liên quan cho người này!"
"Ngươi..."
Hoàng hậu điên cuồng muốn chửi bậy, bà ta biết mà, biết ngay mà, tiểu quỷ này đến tìm mình thật sự không có chuyện tốt đẹp gì tốt đẹp cho cam...
Đoàn Lan nhìn biểu cảm của bà ta, tâm trạng vui vẻ vô cùng.
"Cũng chẳng có gì cả, ngày mai tiểu nữ tính sẽ ở cổng nam của hoàng cung, vào lúc hoàng thượng thượng triều sẽ đánh trống kêu oan cho phụ mẫu của mình..."
Hoàng hậu khiếp sợ nhìn nàng.
"Ngươi muốn đánh cái trống kia..."
Hoàng hậu thật sự muốn phát điên, trống kia là trống oan thấu trời!
Nó để dành cho những nỗi oan thấu trời xanh, y như tên gọi của nó vậy, một khi đã đánh trống này, nếu như không thể chứng minh được sự oan khuất của mình thì chính người đánh trống phải bù mạng vào đó...
Trống kêu oan ở các huyện nha, công đường, ngươi đánh, quan nha xử, xử ngươi thua ngươi có thể trở về...
Nhưng trống này ngươi đánh lên, ba tiếng thấu trời, hoàng đế phải xử, công khai mở cửa đại môn của hoàng cung mà xử.
Thời gian của thiên tử là vàng là ngọc, conf là mở cửa đại môn của hoàng cung công khai xử án, không thể nào có sự thiên vị, hay bao che trước mắt toàn bộ bá tánh trong thiên hạ, nếu không thực sự oan khuất, ngươi đánh trống này chính là mạo phạm, trêu đùa uy nghiêm của thiên tử, phải trảm.
Điều này đặt ra chính là để người dân hiểu rõ, nếu không thật sự là nỗi oan thấu trời xanh.
Nếu sự việc vẫn trong phạm vi công đường phủ nha ở bên dưới giải quyết được, hoặc thông qua họ để dâng tấu sớ lên hoàng đế, vậy hãy trở về công đường có thẩm quyền bên dưới, để họ phân xử cho ngươi.
Nếu còn không được, lúc đó hãy dâng tấu lên hoàng đế trước, để hoàng đế cho người đi điều tra xử lý.
Nhưng Đoàn Lan Khuê trực tiếp muốn đánh trống này, còn muốn bà ta giúp, bà ta giúp cái gì chứ...
"Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng như vậy,