Đoàn Lan Khuê siết chặt nắm tay, đầu cúi thấp không để cho Hoàng Hậu nhìn rõ biểu cảm của mình, nàng nói.
"Thần nữ xin cảm tạ tình cảm của Hoàng Hậu nương nương, được người yêu mến chính là phúc phần tu mấy kiếp của thần nữ.
Nhưng thần nữ hiện tại là cô nhi, lại là..."
Nàng nói đến đây thì ngừng lại, giọng nói nhỏ xuống như tự nói với mình nhưng cũng đủ để Hoàng Hậu nghe thấy.
"Lại là một thiên sát cô tinh, ai dám muốn chứ..."
"Cái này..."
Hoàng Hậu ngàn vạn lần cũng không thể nghĩ đến, một nữ tử lại có thể tự nói mình mang mệnh thiên sát cô tinh như vậy.
Nghĩ đến những lời đồn đoán kia Hoàng Hậu cũng có chút e dè, muốn suy nghĩ lại một chút, tuy rằng đứa nhỏ Võ Trọng kia không nên thân, nhưng dù sao cũng là cháu của bà ta, bà ta không muốn cháu mình chết.
Nhưng bà ta còn chưa kịp nghĩ kỹ, Đoàn Lan Khuê đã nói tiếp.
"Tiểu nữ vô cùng cảm kích tấm lòng của Hoàng Hậu nương nương, nhưng tiểu nữ thật sự chưa muốn định hôn sự vào lúc này...Người có thể không trách tiểu nữ hay không..."
"Aizzz ya...!Đứa nhỏ này...!Cũng là ta lo nghĩ cho con mà thôi, nếu con chưa muốn thì ta cũng không ép con làm gì..."
Hoàng Hậu nắm lấy tay cô thân thiết, vội vàng vịn bậc thang mà nàng đưa ra này mà đi xuống.
Đoàn Lan Khuê trong lòng cười lạnh.
Hoá ra cái danh thiên sát cô tinh này lại hữu dụng như vậy.
Nhìn xem, nàng đây mới có mười sáu cái tuổi đầu mà thôi, nhỏ như vậy ai mà muốn vội gả chồng chứ.
Lại còn là một tên vô dụng chỉ biết ăn chơi đàn điếm mà thôi.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài nàng vẫn nở nụ cười, vẻ mặt chân thành biết ơn với Hoàng Hậu.
"Tiểu nữ đa tạ Hoàng Hậu đã thấu hiểu cho tiểu nữ..."
"Nhị hoàng tử đến..."
Tiếng thái giám lanh lảnh truyền vào, Hoàng Hậu giật mình nhìn ra bên ngoài.
Chưa đợi hai người bên trong có phản ứng gì, một nam tử mặc trường bào màu sẫm đã đi vào.
Đoàn Lan Khuê nhìn người nam nhân đang đi tới kia không khỏi líu lưỡi, trong lòng cảm thán.
"Được đấy, cổ đại này vậy nhưng rất nhiều mỹ nam nha."
Nhìn kỹ một chút, nàng lại cảm thấy không đúng, nam nhân này ngũ quan cân đối, nhưng khí chất trên người lại làm cho người ta cảm thấy không đúng, nó có hơi thở của sự vô lại...
Sống ở xã hội hiện đại, ế đến năm 30 tuổi, Đoàn Lan Khuê tự nhận con mắt nhìn người của mình vẫn luôn rất chuẩn.
"Mẫu Hậu...!Nghe nói người cho truyền đại tiểu thư nhà Đoàn Uy Hầu phủ vào gặp..."
Giọng nói của hắn hơi khàn, ngữ điệu mang cho người ta cảm giác rằng hắn không vui.
Hoàng Hậu liếc nhìn Đoàn Lan Khuê cười một tiếng, lúc này mới trả lời Lê Huỳnh Khang.
"Ta nhớ hiếu tang của nàng đã hết, nên muốn gọi nàng vào cung nhìn một chút."
Lê Huỳnh Khang lúc này mới nhìn đến Đoàn Lan Khuê.
Đoàn Lan Khuê quy củ mà hành lễ.
"Tiểu nữ gặp qua nhị hoàng tử..."
"Miễn lễ đi."
Hắn phất tay, nhưng nhanh chóng rảo bước chân đi tới kéo Hoàng Hậu cách xa Đoàn Lan Khuê một khoảng.
Quá đáng hơn chính là hắn còn nói với với Hoàng Hậu.
"Mẫu hậu, người cách xa nàng ra một chút, cẩn thận ám người..."
Sắc mặt Đoàn Lan Khuê sa sầm, người nam nhân này thật là, không có một chút nể mặt nàng nào cả.
Hoàng Hậu nhìn nhi tử của mình mỉm cười vỗ vỗ tay hắn.
"Khang nhi, con làm gì vậy.
Ám gì mà ám chứ, đừng hồ ngôn..."
Nói rồi lại tiến đến nắm tay của Đoàn Lan Khuê.
"Ngươi đừng để ý đến hắn, hắn không hiểu gì hết...!Nào, lại đây chúng ta tâm sự..."
"Mẫu hậu..."
Lê Huỳnh Khang bất mãn hô lên một tiếng.
Nhưng hắn đối với Hoàng Hậu không thể đánh cũng chẳng thể mắng được, thế nên hắn liền quay sang nhìn Đoàn Lan Khuê.
"Ta vẫn luôn muốn nói rõ với ngươi một số chuyện.
Hôm nay gặp đây rồi thì nói luôn cũng được."
"Nhị hoàng tử cứ nói, tiểu nữ xin rửa tai lắng nghe."
Đoàn Lan Khuê nhẹ giọng đáp lời, nhưng trong lòng thì điên cuồng mà phỉ nhổ.
"Ngươi tưởng là hoàng tử thì hay lắm sao, thử là ở hiện đại, xã hội tân tiến công bằng, xem bà đây có vặn cái cổ ngông nghênh của ngươi xuống hay không.
Hừ!"
Nhưng tất cả những lời mắng chửi trong lòng của nàng Lê Huỳnh Khang hoàn toàn không biết.
Hắn nhìn thái độ nhu nhược, yếu mềm rụt rè của nàng thì lên giọng.
"Ta và ngươi có hôn ước từ khi lọt lòng.
Vốn ta cũng chẳng bất mãn gì với ngươi cả.
Nhưng ngươi cũng biết thân phận chúng ta vốn đã cách biệt, hiện tại phụ mẫu ngươi qua đời lại càng thêm phần cách biệt lớn.
Cộng thêm việc ngươi mang mệnh thiên sát cô tinh, cái này không phải ta mù