Lê Huỳnh Khang thật sự không nghĩ đến, một nữ tử như Đoàn Lan Khuê lại dám ngỗ ngược mà nói chuyện với mình như vậy, hắn bị chọc tức đến bật cười.
"Hahaha...!Không nghĩ tới, chuyện như vậy mà ngươi cũng dám nói cơ đấy."
Đoàn Lan Khuê vẫn bình tĩnh, nhún vai nhìn hắn.
"Tại sao ta lại không dám nói chứ, những điều đó trực tiếp ảnh hưởng đến ta cơ mà."
"Hừ! Ngươi nghĩ mình là ai mà dám..."
Lê Huỳnh Khang thật sự là bị chọc cho tức chết mà.
Hoàng Hậu ở bên cạnh cũng cảm thấy Đoàn Lan Khuê quá phận, nên tiếng nhắc nhở.
"Đoàn Lan Khuê..."
Đoàn Lan Khuê trong lòng cười lạnh, nàng càng nhịn, những người này càng được đà lấn lướt mà.
"Hoàng Hậu nương nương, nhị hoàng tử, tiểu nữ biết thân phận mình thấp kém, không thể với tới các vị nên tiểu nữ đồng ý hủy bỏ hôn ước này.
Nhưng điều đó, không có nghĩa là tiểu nữ sẽ chấp nhận để cho các người tùy ý mà bịa đặt, bôi nhọ thanh danh của tiểu nữ như vậy được."
"Ta bôi nhọ ngươi...!Ta nói đều là sự thật, không phải hay sao.
Ngươi thử ra bên ngoài xem, danh tiếng của ngươi thối đến thế nào rồi.
Vậy mà còn mặt mũi nói ta bôi nhọ ngươi."
Lê Huỳnh Khang chỉ thẳng vào mặt nàng mà mắng.
Hoàng Hậu đứng một bên cũng muốn mắng nàng, nhưng giáo dưỡng cùng thân phận cao quý của bà ta, không cho phép bà ta làm như vậy.
Đoàn Lan Khuê một chút nao núng cũng không có, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
"Đó không phải đều là các người làm ra sao..."
"Ngươi..."
Lê Huỳnh Khang còn muốn mắng người nhưng lập tức che miệng lại, không tin nổi mà nhìn nàng...
"Sao, sao..."
"Ngươi đừng có hồ ngôn loạn ngữ...!Nể tình phụ mẫu của ngươi, ngươi tuổi còn nhỏ, phạm lỗi lần đầu ta không truy cứu đến, nhưng nếu còn có lần sau, ta sẽ trừng trị không tha đâu."
Hoàng Hậu không hổ danh là người đứng đầu hậu cung, bà ta phản ứng nhanh, lên tiếng cắt ngang lời nói của nhi tử, còn lập tức uy hiếp Đoàn Lan Khuê.
Nếu như là nguyên chủ, có lẽ sẽ sợ đến vỡ mật mà xin tha, nhưng Đoàn Lan Khuê lại khác, tính ương ngạnh của nàng nổi nên, nàng cũng không muốn luồn cúi, nhịn nhục mấy người này nữa.
Ban đầu nàng muốn nhịn, nhưng mấy người này cứ muốn ép nàng như vậy.
Haizzz! Con bài tốt của lại phải dùng sớm rồi.
Vừa nghĩ nàng vừa lấy ra một chiếc khăn thêu, đưa đến cho Hoàng Hậu nhìn.
"Hoàng Hậu nương nương, người còn nhớ cái này chứ ạ?"
"Cái...!Cái này..."
Hoàng Hậu vừa nhìn thấy đồ vật kia thì lảo đảo lui về đằng sau, hai mắt mở lớn mà nhìn Đoàn Lan Khuê chằm chằm.
"Ngươi...!Ngươi có ý gì?"
Lê Huỳnh Khang nhìn phản ứng của Hoàng Hậu thì lập tức cảm thấy vấn đề không đúng.
Hắn ta xống tới muốn cướp lấy đồ vật trên tay Đoàn Lan Khuê.
"Nhị hoàng tử, ngài đừng đến gần tôi như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân."
Đoàn Lan Khuê cười như không cười nhìn bọn họ, tay nhanh chóng mang đồ cất đi.
Giọng nói không nhanh không chậm, nói.
"Vốn dĩ ta cũng không muốn lấy thứ này ra làm cái gì, nhưng đây là tại các người ép ta.
Chỉ cần các người giải quyết hết những vấn đề kia, trả lại danh tiếng trong sạch cho ta, vậy chúng ta lập tức hủy bỏ hôn ước, cắt đứt mọi quan hệ.
Từ nay không dây dưa làm gì nữa."
"Được, vậy ngươi đưa đồ cho ta..."
Lê Huỳnh Khang tức giận, nghiến răng đồng ý.
Đoàn Lan Khuê lại nhìn hắn như một tên ngốc, nói.
"Không, không, nhị hoàng tử, đây là lệnh tiễn của ta, ta nắm trong tay đó, người có quyền giao điều kiện là ta."
"Ngươi dám..."
"Người đâu bắt ả lại cho bổn cung."
Cả hai mẫu tử đồng thời hô lên.
Hoàng Hậu cũng không muốn diễn kịch với nàng nữa, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói mang theo tức giận.
"Ngươi đừng quên đây là hoàng cung, bổn cung là hoàng hậu, ngươi dám đe doạ bổn cung, vậy ngươi chờ chết đi..."
Lê Huỳnh Khang cũng lấy lại bình tĩnh, cười lạnh nói.
"Đúng vậy, ngươi nghĩ ngươi là ai, chúng ta là ai mà để cho một nữ tử như ngươi uy hiếp chứ.
Mau giao đồ ra, có lẽ ta sẽ suy xét đến tình nghĩa lúc trước mà tha cho ngươi một mạng."
Đoàn Lan Khuê nhướng chân mày.
"Đúng vậy, hiện tại ta là cô nhi, không chỗ dựa, các người chỉ cần tìm đại một