Sức khoẻ của hoàng đế vẫn vô cùng suy yếu, đầu óc lúc tỉnh lúc mơ, Đoàn Lan Khuê phải ngày ngày vào cung giúp hắn châm cứu.
Lúc này các hoàng tử, công chúa đã gần như tề tựu đông đủ, tranh nhau trông trừng bên giường tỏ lòng hiếu thảo.
Đoàn Lan Khuê nhìn đống người ồn ào, mất kiên nhẫn lên tiếng.
"Ta biết các hoàng tử điện hạ, công chúa điện hạ đều là những người con có hiếu, muốn ở bên chăm sóc bệ hạ.
Nhưng hiện tại, điều mà bệ hạ cần nhất chính là sự yên tĩnh.
Vậy nên kính xin mọi người hãy ra bên ngoài chờ đợi, chỉ để lại một người ở lại mà thôi.
"
Hiện tại ở nơi này lệnh của nàng là lớn nhất, bởi vì nàng là người nắm giữ vận mệnh của hoàng đế, những người này tuy là công chúa hoàng tử nhưng cũng không ai dám có ý kiến với nàng.
Đoàn Lan Khuê nói xong nàng cũng không thèm đếm xỉa tới bọn họ nữa, mặc cho bọn họ kéo nhau ra bên ngoài phân chia người túc trực.
Đoàn Lan Khuê châm cứu cho hoàng đế xong, lại căn dặn hai ngự y trực tiếp chăm sóc những điều cần chú tâm rồi xách hòm thuốc rời đi, nàng còn bận điều phối thuốc trị thương đưa đến chiến trường biên giới bên kia.
Lê Trường Quân sau khi thượng triều xong đến thẳng tẩm điện của hoàng đế, nhìn thấy những cháu trai cháu gái đứng đầy ở cửa, trong lòng không khỏi cười lạnh, đúng là có một thì tốt có mười thì vô duyên.
Nhiều con tưởng nhiều phúc, nhưng mỗi con một mẫu, đấu đá nhau điên cuồng như vậy, phúc chưa thấy đâu mà chỉ thấy hoạ là nhiều.
Lê Trường Quân sinh ra trong hoàng thất, sống đến nay chưa còn chưa qua được nửa đời người, nhưng hắn lại sống qua đến ba đời hoàng đế rồi, hắn đã chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh đấu đá tranh giành của nữ nhân hậu cung, cũng chứng kiến đến biết bao nhiêu sinh mệnh nhỏ bé phải yểu mệnh trong các lần đấu đá đó, chính hắn cũng đã phải chết hụt đến mấy lần.
Phải nói rằng những đứa trẻ hoàng thất có thể sống đến tuổi trưởng thành như bọn họ, một là do có mẫu thân giỏi tranh đấu, hai là bọn họ sinh ra đúng thời điểm thịnh sủng của mẫu thân, hoặc là mẫu thân của bọn họ quá vô dụng nên không ai thèm để mắt đến, trường hợp cuối này thì kẻ sống cũng là cỏ dại ven đường vô cùng chật vật.
Trường hợp như Lê Trường Quân rất hiếm, hắn có một mẫu thân là chính cung hoàng hậu, bà có nhà mẹ đẻ thế lực khủng bố chống lưng, lại là thanh mai trúc mã lớn lên cùng hoàng đế, là ánh trăng sáng trong lòng của ông ấy.
Hắn lại là nhi tử được sinh ra khi cả hai người lớn tuổi nên càng được quý trọng hơn, có thể nói hắn chính là lộc trời ban cho hoàng thất khi đó, biểu tượng cho sự thịnh vượng sinh sôi phát triển của Minh Quốc theo như lời quốc sư của bọn họ đã nói vậy.
"Hoàng tổ thúc! "
Đám hoàng tử công chúa vừa thấy hắn đã lập tức nhao nhao hành lễ.
Bọn họ biết hiện tại người nắm quyền là ai, người có thể quyết định người ngồi lên ngôi báu đời vua kế tiếp là ai, không phải hoàng đế phụ hoàng của bọn họ, mà chính là vị trước mắt này.
Lê Trường Quân phất tay với bọn họ.
"Đứng hết lên đi.
"
Đúng lúc cửa điện được mở ra, Đoàn Lan Khuê xách theo hòm thuốc đi ra ngoài, Lê Trường Quân lập tức tiến lên đón lấy hòm thuốc trong tay của nàng.
"Xong rồi!"
Đoàn Lan Khuê tùy tiện khẽ gật đầu, nàng có chút mệt mỏi vì phải tiêu hao quá nhiều nội lực.
"Xong rồi!"
Nhìn sắc mặt nàng không tốt, Lê Trường Quân cũng biết nàng gần đây vất vả nhiều, lập tức hạ lệnh.
"Chuẩn bị nhuyễn kiệu đến đây! "
"Dạ! "
Lão tổng quản không dám chậm trễ lập tức đáp lời chạy đi chuẩn bị nhuyễn kiệu đến.
Lê Trường Quân cảm thấy nếu không phải quá nhiều người chú ý hắn có thể ôm nàng đi, đỡ phải dùng đến kiệu cho phiền.
Những công chúa hoàng tử đứng đó, nhìn hoàng tổ thúc nhà mình chăm sóc quan y của phụ hoàng thì kinh ngạc không thôi.
Cảm giác hoàng tổ thúc cao cao tại thượng, không gần nữ sắc lúc này đang nịnh nọt lấy lòng quan y, thật sự là vượt ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Trong mắt không khỏi nhìn Đoàn Lan Khuê thêm mấy lần.
Nhuyễn kiệu rất nhanh đã được đưa tới, Đoàn Lan Khuê cũng chẳng làm màu làm gì, lập tức ngồi lên kiệu, nàng thực sự rất là mệt.
Lê Trường Quân nhìn bộ