Nghe hắn nói, mọi người một lần nữa rơi vào hoang mang, tất cả ánh mắt đều nhìn vào Lê Trường Quân.
Lê Trường Quân nhìn Lê Lục Hoặc nói.
"Ngươi có biết hay không, năm đó mẫu thân ngươi để sinh ra ngươi an toàn, để cho ngươi có một thân phận thật tốt, để chuẩn bị cho kế hoạch trăm năm đoạt ngôi báu của Mục gia thuận lợi nhất, đã phải hy sinh rất nhiều.
Nàng ta vì để lấy được lòng tin của hoàng đế, đã phải nhờ đại phu tính lịch kỹ càng mới dâng hiến lần đầu tiên cho hắn.
Sau đó còn cẩn thận uống đến ba bát canh tránh thai.
Để không lẫn lộn huyết thống của Mục gia, phụ thân ngươi còn cẩn thận chờ tới khi nàng ta qua kỳ quỳ thủy mới cùng nàng ta viên phòng.
Vậy nên Mục gia mới dốc toàn bộ lực lượng tới bồi dưỡng cho ngươi."
Hắn nhìn Lê Lục Hoặc, hơi có chút thương hại.
"Nhưng điều duy nhất mà ngươi không biết, đó chính là phụ thân kia của ngươi lại không thể chấp nhận tấm thân đã bị vấy bẩn của mẫu thân ngươi, nàng ta sinh ngươi ra được một thời gian, bọn hắn liền tiết lộ tin tức của nàng ta, dùng thủ đoạn mượn đao giết người mà diệt đi mẫu thân của ngươi, sau đó tính toán đưa ngươi đến chỗ của người mà chúng sắp xếp sẵn..."
"Ngươi nói láo..."
Lê Lục Hoặc như bị đả kích nặng nề, hai mắt đỏ ngầu nhìn Lê Trường Quân như muốn ăn tươi nuốt sống.
Mã Giao thái hậu nhìn Lê Trường Quân, gằn giọng hỏi.
"Ngươi biết hết, tại sao còn để bọn chúng nhởn nhơ như vậy."
Lê Trường Quân khẽ nhún vai.
"Ta cũng không phải thần thông quảng đại gì mà biết hết thảy mọi việc, chỉ là khi bọn chúng về kinh, muốn tạo phản, bức vua thoái vị thì mới để lộ đuôi cáo, ta mới điều tra ra mà thôi..."
"Ưm...!Hoàng thúc..."
Lê Lục Hoặc căm hận, kiếm trong tay tăng thêm lực đạo muốn lập tức lấy mạng của hoàng đế vậy.
Lê Trường Quân nhìn máu chảy đỏ ở cổ của hoàng đế thì khẽ thở dài, lắc đầu, trong tay âm thầm bắn ra một luồng nội lực, bất ngờ đánh tung kiếm của Lê Lục Hoặc.
Lê Lục Hoặc cũng bị luồng nội lực này đẩy sang bên cạnh mấy bước.
Hắn nghiến răng giơ tay lên ra hiệu.
"Bắn tên..."
"Bắn tên..."
"Bắn tên..."
Nhưng hắn hô khản cả cổ đến ba lần xung quanh vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào cả.
Lê Lục Hoặc khó tin, hắn quay phắt người sang nhìn Lê Trường Quân.
"Ngươi..."
Khoé môi hắn trào ra máu tươi, hắn quỳ sụp một chân xuống, hai tay ôm lấy ngực.
Lê Trường Quân nhìn hắn nhún vai.
"Ngươi nghĩ vì sao ta đến lâu như vậy, cùng ngươi nói nhảm nhiều như vậy..."
Hắn cười lạnh một tiếng.
"Là do ta tốt bụng muốn giảng giải cho ngươi biết mọi chuyện, để ngươi được chết cho rõ ràng, đến lúc xuống âm tào địa phủ còn biết tìm ai báo thù cho mẫu thân ngươi, nhân tiện kéo dài chút thời gian bố trí khống chế mấy con tốt hôi của ngươi mà thôi.
Thế nào, nể tình ngươi đã từng gọi ta một tiếng hoàng tổ thúc, thấy ta đối tốt với ngươi hay không..."
"Ngươi..."
Lê Lục Hoặc ôm ngực đổ xuống, chết không nhắm mắt.
Đoàn Lan Khuê giúp hoàng đế cầm máu, lại cho hắn uống thuốc...
Lê Trường Quân bên kia bình tĩnh nhìn qua đám hoàng tử công chúa, phi tần bên dưới, ánh mắt lạnh một con đao sắc đang kề lên cổ của bọn họ vậy.
"Đây chính là kết cục của những kẻ muốn leo cao, muốn đứng lên xác phụ mẫu huynh đệ mà trèo.
Các ngươi tranh ngôi báu bổn vương không có ý kiến, bởi vì sinh ra trong hoàng thất truyện tranh giành đấu đá là không thể tránh, thắng thì làm vua.
Nhưng ta cho các ngươi biết, có ta ở nơi này, phụ hoàng ngươi còn sống ở đây, ta sẽ nhìn chằm chằm các ngươi, chỉ cho phép các ngươi thể hiện tài năng của bản thân mình, tranh đấu cho công bằng.
Không cho phép bất cứ kẻ nào tàn sát, dùng máu của phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội nhuộm lên ngai vàng kia.
Nếu như để ta biết được, vậy cứ nhìn vào tấm gương của Lê Lục Hoặc này đi..."
Hắn dừng lại, nhìn qua tất cả, như dùng đao cứa mạnh một đường cảnh cáo.
"Nghe có hiểu hay không?"
"Hiểu rõ..."
Tất cả cúi đầu đồng thanh trả lời.
Đoàn Lan Khuê nhìn tràng oai phong của Lê Trường Quân mà trái tim đập có chút loạn nhịp.
Mộng Điệp Y Đường bị thích khách tấn công, toàn bộ kho dược đều bị đốt trụi.
Trong cung ngũ hoàng tử tạo phản đã bị dẹp, ngũ hoàng tử bị giết ch.ết, hai sự việc đồng thời xảy ra khiến cho dân chúng và triều thần đều hết sức sợ hãi không thôi.
Đoàn Lan Khuê được Lê Trường Quân ôm trong ngực, ngồi trên ngựa trở