Đoàn Lan Khuê chậc lưỡi một cái, cũng không nhìn đến Lã Ý Vi, lại nói với mấy người còn lại.
"Hiện tại đã là buổi trưa, không biết các ngươi đã dùng ngọ thiện chưa, nếu không ngại liền mời mọi người đi đến nơi cắm trại cùng nhau dùng bữa được chứ?"
Đoàn Lan Khuê khẽ cười rồi nhìn qua Lê Trường Quân, chờ hắn đáp lại.
Lê Trường Quân đương nhiên là gật đầu, mặc dù trong lòng không nguyện ý thế nhưng không dám phản đối.
Trong lòng hắn có chút hưng phấn.
Tiểu Khuê ghen rồi, muốn sửa trị người ta, trong lòng nàng cũng có hắn đúng hay không.
Hắn hưng phấn thật muốn hôn nàng quá...
Đoàn Lan Khuê lại nhìn Lã Ý Vi nhẹ giọng,
"Nhìn mắt Tứ tiểu thư đỏ ngầu như thế kia là thực sự không thoải mái rồi, chỗ cắm trại cũng đều là một chút thức ăn mặn, sợ là Tứ tiểu thư ăn không được.
Đã như vậy, bản quận chúa sẽ nhờ Vương Gia phái hộ vệ đưa Tứ tiểu thư trở về, thuận tiện cũng nói rõ nguyên do với Lã đại nhân, mời lang trung tới xem một lần."
Đây là đuổi người...!Chung Vô Niệm chớp chớp mắt nhỏ của mình, nhìn về phía Lê Trường Quân.
Chỉ thấy trong mắt Lê Trường Quân hoàn toàn là dịu dàng cưng chiều và dung túng.
Chung Vô Niệm nhìn sang huynh đệ bên cạnh, ánh mắt như muốn nói.
"Các ngươi có nhìn thấy hay không, nam nhân cấm dục lạnh lùng, cây đào khô nở hoa rồi."
Mấy người còn lại cũng không mù, bọn họ nhìn ra hai cái người trước mặt này đang ngược những kẻ độc thân bọn họ bằng tình yêu phấn hồng.
Chỉ có riêng Trương Hoài là không cam lòng, nắm tay siết chặt, trong lòng thầm mắng Đoàn Lan Khuê là tiện nhân đến trăm ngàn lần.
Lê Trường Quân khoé môi hơi hếch lên, vừa rồi hắn còn lo lắng trong lòng Tiểu Khuê, mình không chiếm bao nhiêu phân lượng lượng.
Bây giờ xem ra, đó là mình ngu xuẩn, không nhìn thấy nàng ngay cả người khác nhìn hắn một chút cũng không chịu được sao?
Lã Ý Vi nghe Đoàn Lan Khuê nói vậy, vẻ mặt hoàn toàn khó có thể tin.
Nàng ta đưa tay kéo ống tay áo Lã Ý Đình, há hốc mồm, muốn xin giúp đỡ.
Lã Ý Đình khẽ lắc đầu, Đoàn Lan Khuê nói gần nói xa đều là lo lắng thân thể của nàng ta, nếu như Lã Ý Vi từ chối không đi chẳng phải là càng thêm nhục mặt sao?
Lưu Xương vụng trộm tắc lưỡi, khó trách Lê Trường Quân xem trọng nàng, coi nàng như bảo bối! Lợi hại như vậy, sợ không phải đã bị người ta nắm ở trong lòng bàn tay.
Hắn trở về nhất định phải nói cho mẫu thân hắn đi tìm cho hắn một người tính tình tốt làm thê tử mới được.
Trong đầu hắn lại không tự chủ được nghĩ đến Mộng Điệp Y Tử cô nương.
Nghĩ đến nàng hắn lại ngẩng đầu nhìn Lê Trường Quân, tròng mắt hơi tối lại, chân mày nhíu chặt, không phải Lê Trường Quân vẫn luôn để ý che chở cho nàng ấy, hắn có thể nhìn ra Lê Trường Quân là thích nàng ấy.
Vậy tại sao hiện tại lại tình chàng ý thiếp với Đoàn Lan Khuê.
Mà nhìn ra hắn cũng rất thật lòng, không lẽ hắn bắt cá hai tay...
Với ân nhân của mình, Lưu Xương có ý thiên vị hơn một chút, nghĩ không biết nếu nàng biết Lê Trường Quân như vậy nàng có đau lòng hay không...
...
Cứ như vậy, Lã Ý Vi dưới sự hộ tống của hộ vệ Vương phủ, nhanh chóng rời khỏi chuồng ngựa.
Bởi vì bọn họ đang muốn đi tới nơi cắm trại cho nên chung quanh cách đó không xa cũng có không ít người.
Động tĩnh của nơi này cho dù không nghe được nhưng cũng có thể nhìn rõ ràng.
Lã Ý Vi vô cớ bị đưa đi, khiến cho những người kia suy đoán đủ kiểu.
Thế nhưng chỉ là đoán bừa thôi, tất nhiên là không có người nào sẽ rảnh rỗi nhàm chán đi nghe ngóng chuyện một thứ nữ.
Trương Hoài nhìn Lã Ý Vi bị đưa đi trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn mình là đích nữ, khi nãy không làm bộ đáng thương để Đoàn Lan Khuê có cớ đuổi người.
Trương Hoài trong lòng cũng bắt đầu để ý Đoàn Lan Khuê, hành động cũng trở lên cẩn thận hơn một chút.
Bị cưỡng ép đưa về, lần này Lã Ý Vi khóc thật.
Di nương muốn gả nàng ta cho Lưu Xương thế tử, nhưng người ta căn bản không nhìn hắn.
Đợi thời điểm nàng ta nhìn thấy Lê Trường Quân, nàng ta liền nghĩ, Lưu An Hầu phủ chẳng qua là một hầu phủ hết thời, nếu như có thể tiến vào Vương phủ cho dù là thiếp thất cũng là tốt.
Vốn cho rằng Lê Trường Quân sẽ thích nữ tử mềm mại yếu đuối, nhưng không ngờ bên cạnh hắn còn có