Đoàn Lan Khuê thấy dáng vẻ không kiên nhẫn của Lê Trường Quân cảm thấy buồn cười, nếu thật sự phiền chán thì sợ là hắn cũng sẽ không để ý Chung Vô Niệm.
Nhìn nhóm người Lưu Xương đi tới, Đoàn Lan Khuê mới nhìn rõ người sau lưng bọn họ còn có những ai.
Lê Trường Quân cũng thấy được người phía sau bọn hắn, chờ Chung Vô Niệm đi đến trước mặt hắn thì Lê Trường Quân nhếch mép cười, nói.
"Cũng khó trách ngươi cười con mắt cũng không biết bị giấu đi nơi nào thì ra bên người có mỹ nhân làm bạn."
Lê Trường Quân nói không lớn, ngoại trừ bản thân Chung Vô Niệm ra thì cũng chỉ có Đoàn Lan Khuê ở bên nghe được.
Nhưng mà dù như thế vẫn làm Chung Vô Niệm một mặt khẩn trương thấp giọng nói.
"Huynh đệ, ngàn vạn lần đừng có nói đùa lung tung, cô nương gia thích mặt mũi, ngộ nhỡ nói người ta đi mất thì làm sao cho phải?"
Đã cùng người mình thích ra ngoài lại làm cái gì chạy tới nơi này của hắn quấy rầy? Lê Trường Quân lườm hắn một cái nhưng cũng không nói chuyện.
Chung Vô Niệm tự động không nhìn bạch nhãn của Lê Trường Quân hướng về phía Đoàn Lan Khuê ôm quyền hành lễ.
"Quận chúa."
Lê Trường Quân và Chung Vô Niệm từ nhỏ lớn lên bên nhau, quá mức để ý tôn ti ngược lại sẽ tổn hại tình cảm.
Mà những người phía sau hắn kia cũng không dám làm lớn, ở cách đó không xa đồng thời tung người xuống ngựa sau đó tiến đến chào hỏi Lê Trường Quân và Đoàn Lan Khuê.
Lưu Xương và Trương Đài nhìn Lê Trường Quân cười như không cười, chậc lưỡi.
Trương Đài khoác vai Lưu Xương.
"Huynh đệ, chúng ta hôm nay làm kỳ đà bị ghét bỏ rồi."
Lưu Xương gật đầu, lại nhìn Bạch Mã Hồng mà Đoàn Lan Khuê và Lê Trường Quân đang cưỡi lại càng đau lòng hơn.
"Đã vậy còn không thể có được ngựa quý nữa."
Cùng đồng hành với bọn họ có đến tận bốn nữ nhân và hai nam nhân khác nữa.
Ba nữ nhân trong đó vừa lúc Đoàn Lan Khuê quen hai người chính là hai vị biểu tỷ mới về kinh của nàng, Trương Bình và Trương Hoài.
Một người khác chính là Lã Ý Đình biểu tỷ bên ngoại của Trương Bình, nàng đã gặp qua vài lần ở mấy bữa tiệc.
Đoàn Lan Khuê hơi mím môi, mẹ nó nhìn thấy Trương Hoài là nàng đã có cảm giác buổi đi chơi của mình không thể tận hứng nổi rồi.
Chung Vô Niệm là kẻ dẫn đầu, hắn giới thiệu những người còn lại, Đoàn Lan Khuê mới biết.
Nữ tử còn lại chính chính là Lã Ý Vi, muội muội của Lã Ý Đình.
Hai nam tử còn lại một là biểu đệ của Chung Vô Niệm, Trịnh Thám, người còn lại là đệ đệ của Lã Ý Đình, Lã Trẩu.
Đoàn Lan Khuê có ấn tượng về Lã Ý Đình rất tốt, tuy là bọn họ không phải quá quen biết nhưng mỗi lần gặp nàng ấy, trên mặt nàng ấy đều mang theo cười ôn hòa, mọi cử động mang theo một cỗ khí chất dịu dàng.
Đoàn Lan Khuê không nghĩ tới một nữ tử mảnh mai, yêu kiều, dịu dàng như gió xuân như vậy lại chọn Chung Vô Niệm.
Xem ra người này cũng không phải như vẻ bên ngoài, là người trong lòng có chủ ý.
Khác với mấy người Chung Vô Niệm, Lưu Xương, Trương Đài có thể thoải mái nói chuyện trêu đùa với Lê Trường Quân, mấy người đi cùng bọn họ khi nhìn thấy Lê Trường Quân đều phải tôn trọng quy củ, cẩn thận hướng hắn mà hành lễ.
"Gặp qua Cửu Vương Gia..."
Mấy người cùng nhau hành lễ, động tác đồng đều, chỉ có hai người Trương Hoài và Lã Ý Vi động tác chậm hơn người khác một nhịp, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc nhìn Lê Trường Quân.
Đoàn Lan Khuê bình thường không cảm thấy sẽ có vấn đề gì.
Nhưng từ sau khi Lê Trường Quân đối với nàng nói rõ tâm tư, bày tỏ tình cảm, sau đó hắn lại ngày quấn lấy nàng tán tỉnh rải thính tùm lum, nàng cũng đã động lòng, đã sớm coi hắn là bạn trai, là người yêu của mình.
Hiện tại có người ngó đến góc tường nhà nàng, vốn cho rằng mình là người rộng lượng vậy mà lúc này nàng không thể không thừa nhận, nàng đối với vị biểu tỷ Trương Hoài và Lã Ý Vi, vốn đã không có cái ấn tượng gì tốt, trong lòng càng thêm chán ghét.
Trương Bình và Lã Ý Đình tựa hồ cũng biết tính nết vị muội muội nhà mình là như thế nào, các nàng hơi tiến lên một bước chắn trước mặt hai người kia.
Chỉ thấy Lã Ý Vi khẽ cắn môi làm ra dáng vẻ ủy khuất.
Lã Trẩu trẻ tuổi nóng tính, trên mặt biểu lộ không kiên nhẫn không có chút che giấu thì không nói càng cười