Sau khi vào thu sương mù ở Bắc Kinh càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng ngày chủ nhật mà Hạ Nhạc trở về sương mù lại tan không còn gì, trời xanh xa xăm, thậm chí không giống Bắc Kinh vào cuối thu.
Hạ Nhạc đi ra từ cửa khu đến, Trì Lập Đông vẫy tay với cậu.
Hai người nhìn nhau cười.
Cả đường đi không nói gì, tới khu để xe của máy bay, lên xe của Trì Lập Đông, mới hôn nhau, từ dịu dàng lưu luyến tới đốm lửa văng khắp nơi.
Rời môi, tay Hạ Nhạc bao phủ Trì Lập Đông, khóe mắt ướt át hỏi hắn: “Trong xe có không?”
Toàn thân Trì Lập Đông cứng ngắc: “…Có”
Hạ Nhạc nở nụ cười, ánh mắt nhiệt tình nói: “Đổi chỗ khác à? Hay là ở đây? Dù sao thì em cũng không sợ bị nhìn thấy đâu.”
Tay của hắn nắm chặt.
Sắc mặt Trì Lập Đông cũng thay đổi gấp gáp nói: “Thắt dây an toàn vào, đổi chỗ khác.”
Hạ Nhạc thu tay lại thắt dây an toàn, cười tới mức giống như một tiểu hồ ly gian xảo.
Trì Lập Đông lái xe ra khỏi sân bay, tới đường lớn lại quẹo lên một con đường nhỏ, cuối cùng dừng tại bên ngoài lưới sắt ở sân bay, bên trong lưới là đường băng sân bay.
Hạ Nhạc nói: “Rất quen nhỉ, đã từng tới chưa?”
Trì Lập Đông nói: “Chưa từng tới, có lúc ngồi máy bay nhìn thấy người khác ở đây qua cửa sổ.”
Hạ Nhạc cười nói: “Anh không ngồi may bay cho hẳn hoi mà còn nhìn linh tinh cái gì thế?”
Trì Lập Đông lúng túng nói: “Không phải, chiếc xe đó lắc lư dữ quá.”
Hạ Nhạc điều chỉnh ghế lái phụ, rất thả lỏng trên ghế mà ngả người về sau, trên khuôn mặt nóng bỏng mang thêm vài phần khiêu khích, mời gọi Trì Lập Đông: “Tới đi, xem có thể lắc lư dữ hơn không?”
Phía xa đường bằng sân bay có máy bay đang cất cánh, chỗ càng xa hơn còn có máy bay đang xếp hàng theo thứ tự.
Tiếng rít gào rất lớn bị ngăn cách bên ngoài cửa sổ, trở nên như có như không, bên tai chỉ có tiếng rên làm người khác đỏ mặt.
Thân xe lắc lư kịch liệt.
Trong vài chuyến bay đang cất cất có lẽ cũng có người nhìn thấy bên này.
Nghĩ rằng ở đây, xe càng rung lắc dữ hơn.
Giằng co nửa giờ đồng hồ.
Trở về Kiến Ngoại SOHO, bên trong phòng mà Trì Lập Đông đã thuê. Hai người cùng nhau tắm rửa, ở trong phòng tắm thủy tinh làm thêm một lần nữa. Tắm rửa xong xuôi, nhà vệ sinh có đèn sưởi, Trì Lập Đông sợ Hạ Nhạc ra ngoài sẽ bị cảm lạnh nên ra ngoài mở điều hòa.
Hạ Nhạc sấy tóc xong gọi hắn: “Lấy hộ em túi vệ sinh cá nhân ở trong vali với.”
Trì Lập Đông mở vali của cậu hỏi: “Mật khẩu?”
Hạ Nhạc nói: “Anh đoán đi!”
Trì Lập Đông ấn sinh nhật của mình, khóa mở ra. Hắn tìm được túi vệ sinh cá nhân đưa cho cậu.
Hạ Nhạc cầm kem dưỡng ẩm, không phải là lọ lần trước mà là lọ mới.
Trì Lập Đông vừa thấy lọ kem dưỡng này thì lại lúng túng, cũng không muốn chủ động nhắc lại mà ngược lại nói: “Sao mang ít đồ thế? Những thứ khác đâu? Đóng hộp gửi tới đây à?”
Hạ Nhạc nói: “Không phải, có thế này thôi, thường xuyên chuyển nhà, không học cách rời xa thì sẽ mang tới phiền phức cho mình.”
Trì Lập Đông nói: “Thói quen tốt đấy.”
Hạ Nhạc giương mắt nhìn hắn, đột nhiên nói: “Cũng nên đối với
anh như thế.”
Trì Lập Đông ngẩn người ra.
Hạ Nhạc cười rộ lên nói: “Đáng tiếng là thần thiếp không làm được.”
Trì Lập Đông cười hùa theo.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Hạ Nhạc không thích gối đầu lên gối mà càng muốn gối đầu lên bả vai của Trì Lập Đông.
Cơ thể anh có mùi vị của cỏ xanh rất tươi mát, ngửi lâu lại không kiềm chế được.
Cậu ghét bỏ chai Head & Shoulders của Trì Lập Đông mà sử dụng dầu gội mình chuẩn bị.
Nhưng Trì Lập Đông lại không biết được mùi dầu gội của bản thân lại rất tuyệt.
Hai người nhẹ nhàng nắm tay của đối phương.
Trì Lập Đông cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác bình tĩnh và hài lòng mà từ trước đến giờ chưa từng có, giống như cuộc sống nên có dáng vẻ như vậy.
Lúc còn trẻ rất dễ tin vào cuộc sống ở nơi khác, thơ ca nơi phương xa.
Chờ tới khi ngã bể đầu chảy máu rồi lại bình phục kết vảy, nhìn thế giới ấm lạnh, lại thành thật gặp lại, mới hiểu rằng chỗ khác lại gần ngay đây, nơi phương xa lại ở trước mặt.
Cuộc sống rất chân thực, nó áp bức bạn. Cuộc sống lại vừa rất dịu dàng, nó sẽ khen thưởng cho bạn.
Thơ ca cũng không ở nơi nào xa xôi. Bạn sẽ gặp được một đóa hoa ở trong gió.
Hạ Nhạc chính là đóa hoa đó của Trì Lập Đông.
Hoa của hắn đang dựa vào bả vai hắn, ngâm nga một bài hát hắn cũng rất quen thuộc, năm đó Hạ Nhạc cũng rất thích, “Đông chí”.
Em tới muộn như mùa đông
Đeo một chiếc chìa khóa sáng loáng trước ngực
Em muốn đợi bông tuyết thấm ướt mái tóc
Em muốn làm một chuyện cho rõ ràng
Em nói núi sẽ dẫn đường về nhà cho em
Anh sẽ khiến em không sợ chân trời nữa
Anh sẽ cùng em ngắm nhìn ráng đỏ đầy trời
Trì Lập Đông đi vào giấc ngủ trong lời ngâm nga của cậu, giấc ngủ mang theo hương vị ngọt ngào, còn tạo ra một giấc mơ rất đẹp.
Ngày hôm sau là thứ hai.
Hạ Nhạc tới công ty mới nhậm chức, bởi vì cách đó không xa nên ung dung điềm tĩnh ăn bữa sáng rồi chậm rãi chọn quần áo và cà vạt phối hợp cùng.
Cậu hỏi Trì Lập Đông: “Cái này thì sao? Cái này? Hay là cái này?”
Trì Lập Đông chọn không được nói: “Đều được mà. Em có thắt khăn lau cũng vẫn rất đẹp.”
Hạ Nhạc cười lớn, dùng cà vạt giữ cổ của Trì Lập Đông, kéo hắn lại hôn môi với hắn.
Đã đầu tháng mười một, mùa đông đã buông xuống.