Nắng Hạ Ngày Đông

Lý Đường


trước sau

Bên nhau được một tuần.

Những ngày trôi qua đâu vào đấy, buổi sáng tự mình đi ra khỏi cửa để đi làm, buổi tối tan ca cùng nhau ăn tối, thứ sáu còn cùng nhau đi xem phim điện ảnh.

Có ba buổi tối làm yêu, mỗi lần cách nhau một ngày.

Hạ Nhạc cũng không nói muốn làm nữa.

Đương nhiên Trì Lập Đông cũng không chủ động đưa ra đề nghị làm khổ mình.

Có một đêm, sau khi xong việc hai người cùng nhau hút một khói thuốc.

Hạ Nhạc không quá hài lòng với cái phòng này: “Đập hết một phần cứng rồi sửa lại lần nữa đi, anh đi về nhà, em ở tạm trong khách sạn vài ngày.”

Trì Lập Đông lại ngăn cậu lại: “Không cần phiền phức như vậy, anh có ba căn phòng nhỏ còn trống…”

Hạ Nhạc đưa mắt nhìn hắn: “Ơ, đang khoe của à?”

Trì Lập Đông biết rõ cậu chỉ là nói thôi cho nên cũng không để ý, nói: “Ý của anh là em chọn một căn, sửa sang phong cách em yêu thích, lúc đó chúng ta trực tiếp dọn qua đó ở. Thuê căn phòng này chỉ là tạm thời mà thôi, ở không lâu đâu, đừng phí sức lực. Trước đây anh đã không muốn ở rồi, cũng không sửa sang, là phôi thô, sửa sang cũng rất nhanh.”

Hạ Nhạc nói: “Không ở anh còn mua nhiều như vậy?”

Trì Lập Đông dập thuốc lá, nói: “Là em nói phòng này sớm muộn gì cũng tăng giá.”

Hạ Nhạc khẽ giật mình, nói: “Em có nói sao?”

Trì Lập Đông nói: “Đã từng nói rồi.”

Hắn không nghĩ tới hắn chỉ nhớ rõ một câu này của Hạ Nhạc, có thể lấy lòng Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc mạnh mẽ hôn môi của hắn, lại chủ động đưa lưỡi ra, nhiệt tình dâng trào đến hắn gần như không đỡ được. Đến giữa trưa thứ bảy, hắn đưa Hạ Nhạc về nhà.

Bà Trì đích thân xuống bếp thể hiện sở trường, trong lời nói cũng lộ ra sự hài lòng với Hạ Nhạc.

Hạ Nhạc cũng hoàn toàn làm cho người khác yêu thích.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, gần như Trì Lập Đông cũng không chen lời vào, vừa hay có một điện thoại công việc gọi đến, hắn mới đi tới bên cạnh để nhận.

Bà Trì khẽ nói một câu gì đó, Hạ Nhạc cười gật đầu.

Sau khi ăn xong tạm biệt với Bà Trì, rồi đi ra khỏi nhà.

Hai người đi vào cửa hàng nhà cửa, không tìm đồ trang trí cứng, nhưng Hạ Nhạc muốn mua chút đồ trang trí nhỏ mềm mại thích hợp, thảm hay là các bức tranh.

Dù sao sửa sang rất nhiều, ở chỗ này ít nhất cũng phải ở một năm rưỡi.

Hạ Nhạc mua sắm rất điều độ, cũng rất có nguyên tắc, biết được cần cái gì, chỉ đi theo cái đó, mặc cho người hướng dẫn mua sắm miệng lưỡi dẻo ngọt nói nhiều hơn nữa, cậu cũng sẽ không di chuyển.

Trì Lập Đông có chút khâm phục, dù sao hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi người hướng dẫn mua sắm, cho dù không thích sản phẩm, cũng là bởi vì mềm lòng với người hướng dẫn mua sắm cho nên mới mua, cũng không thích thậm chí cũng không phải là đồ vật quá cần thiết.

Nhờ vào phúc của Hạ Nhạc, mua đồ cũng rất nhanh, hơn nữa còn mua được đồ rất tốt.

Vừa qua nửa buổi chiều, đi về nhà cũng không có việc gì, tối hôm qua cũng đã đi xem phim điện ảnh rồi.

Hạ Nhạc nói: “Bình thường anh hay đi chơi ở đâu?”

Cuộc sống của
Trì Lập Đông rất buồn chán, nói: “Chỉ… Câu lạc bộ tán thủ.”

Hạ Nhạc lại cảm thấy hứng thú, nói: “Vậy anh dẫn em đi xem đi?”

Trì Lập Đông đưa cậu tới câu lạc bộ mình làm cố vấn.

Cửa vào nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ vận động, chạy đến ngồi ở trên ghế xoay, cười đùa nói mấy câu đùa tục với cô gái ở trước bàn.

Trì Lập Đông gọi hắn ta: “Lý Đường.”

Lý Đường là ông chủ của câu lạc bộ, là đồng đội trước đây trong đội tuyển quốc gia của Trì Lập Đông, hắn còn chưa xuất ngũ, Lý Đường đã bị đuổi trước rồi, bởi vì nhìn lén cô gái đội thể thao thay quần áo. Hắn ta nói bị oan, hắn ta bị cận thị rất nặng, không thấy rõ bảng hiệu cho nên đi sai phòng thay quần áo.

Sau này ra khơi bắt đầu khởi nghiệp, mở phòng tập thể thao, bây giờ đã làm ra một nhãn hiệu nổi tiếng trong cả nước, tháng trước mở chi nhánh ở Tây An. Phòng tập thể thao kiếm tiền, lại giống như chơi phiếu tạo ra mấy cái câu lạc bộ như vậy, xuất phát từ yêu thích của Lý Đường, câu lạc bộ chủ yếu là tán thủ và quyền anh làm chủ, cũng không có nhiều lợi nhuận, đùa giỡn thôi, thỉnh thoảng còn tổ chức thi đấu nghiệp dư.

Trì Lập Đông giới thiệu Hạ Nhạc: “Bạn của tôi, Hạ Nhạc.”

Lý Đường lớn lên cũng rất quang minh chính đại, thu lại mấy câu đùa tục và khuôn mặt bỉ ổi, như là một người đứng đắn nắm lấy tay của Hạ Nhạc, nói: “Có phải là tôi đã gặp cậu ở đâu rồi không?”

Hạ Nhạc nói: “Không phải.”

Trì Lập Đông nói: “Cậu ấy vừa trở về Bắc Kinh thôi, đi ra ngoài cũng được mấy chục năm rồi.”

Lý Đường nói luyên thuyên: “Vậy chắc là tôi đã nhớ nhầm rồi, trai đẹp cũng không khác lắm, không xấu như chúng ta, xấu đến vô cùng kỳ lạ hahaha.”

Hắn ta đưa Hạ Nhạc đi thăm các phòng tập thể thao trong câu lạc bộ, khoe khoang phòng tập của mình tốt như thế nào. Nhưng mà cuối cùng cũng rất hào phóng, đưa một tấm thẻ vàng chữ V cho Hạ Nhạc, được miễn phí ở các đại lý trên cả nước thời hạn cả đời.

Vừa hay Hạ Nhạc cũng cần cái này, Lý Đường gọi nhân viên công tác, kêu đi giúp Hạ Nhạc đo đạc số liệu, nhiệt tình muốn cho cậu lộ trình học riêng một năm.

Đợi Hạ Nhạc đi theo nhân viên công tác.

Lý Đường mới chạm vào cánh tay của Trì Lập Đông, hỏi: “Nói cho cậu nghe một chuyện, cậu nghe xong phải khống chế mình đấy nhé.”

Trì Lập Đông nói: “Chuyện gì?”

Lý Đường nói: “Vương Tề ly hôn rồi.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện