Qua một đêm dài dằng dặc, Hoàng Lan cũng mệt mỏi thiếp đi trước lúc trời tờ mờ sáng.
Thanh Thu theo thói quen dậy sớm như mọi hôm, ngồi dậy vươn vai, hít thở một hơi thật dài lấy năng lượng cho một ngày mới.
Chợt nhận ra bên phải nơi mình nằm có chút tiếng động nhè nhẹ, chiếc giường tre kẻo kẹt kêu lên, lúc này cô mới nhớ ra rằng ở nhà mình đã nhiều thêm một người cùng mình chung sống.
Cảm giác có chút khác lạ so với những buổi sáng trước kia.
Cô có chút nói không nên lời đây là cảm giác gì.
Nhưng cô biết được rằng, ngày tháng sau này ắt hẳn sẽ có nhiều biến đổi, tuy nhiên Thanh Thu không ý thức được đó là vui hay buồn.
Nhẹ chân, nhẹ tay nhấc thân mình dậy, cô nhẹ nhàng rời giường vệ sinh cá nhân, sẵn tiện chuẩn bị bữa sáng cho cả hai người
Thấy Hoàng Lan có vẻ ngủ khá sâu nên Thanh Thu ăn bữa sáng trước rồi lại tay xách, tay mang hai dụng cụ quen thuộc rời nhà đi hái thuốc.
Đến tận khi Mặt Trời ló dạng hoàn toàn thì Hoàng Lan mới tỉnh dậy, nhìn quanh bốn phía không một bóng người, nàng liền biết Thanh Thu lại lên rừng hái thuốc rồi, đành lặng lẽ đứng lên ăn sáng.
Xong xuôi, nàng ra phía bên hông nhà tưới mấy ụ đất hôm qua Thanh Thu vừa trồng.
Tưới hết một lượt thì cũng là lúc Thanh Thu trở về.
Cả hai cùng nhau vào nhà, Thanh Thu định bụng lên chợ đổi thuốc lấy ít đỉnh đồ ăn ngon lành trở về cho Hoàng Lan ăn, để đỡ phải ăn đi ăn lại món cháu trộn đậu ngán ngẩm kia.
Lần này, Hoàng Lan nào chịu ở nhà một mình, nàng kì kèo nằng nặc đòi theo Thanh Thu ra chợ, ở nhà không có việc gì làm, nàng cảm thấy quá mức buồn chán, với cả một phần lo sợ rằng Thanh Thu lại gặp phải sự cố nào đó mà nàng khó có thể trở tay giúp kịp.
Hoàng Lan giành lấy cái sọt thuốc của Thanh Thu đeo lên vai, nắm lấy tay Thanh Thu dẫn cô theo con đường lần trước cả hai cùng về.
Trên đường đi đến chợ vì sợ Thanh Thu lại bất cẩn va vào người khác, Hoàng Lan vẫn luôn nắm chặt tay Thanh Thu dẫn đi, dùng thân hình mảnh khảnh đi trước che chắn cho cô.
Đến chỗ đổi thuốc, cả sọt thuốc đầy ụ thế nhưng lại đổi không được vài đồng, Hoàng Lan nhìn mà có chút nhíu mày.
Lúc này nàng mới nhìn kĩ Thanh Thu hơn, người này nhìn qua thì không thấy điểm gì kì lạ, nhưng nhìn kĩ càng thì lại gầy yếu, bé nhỏ lắm.
Nàng quay sang hỏi Thanh Thu:
- Bao nhiêu là thuốc, thế nhưng lại đổi lấy vài đồng bạc này, làm sao em có thể sống nổi đây, chả trách cả người gầy yếu như vậy.
Thanh Thu có chút bất ngờ cười cười nói:
- Không sao đâu chị, đáng lẽ em có thể phơi khô thuốc rồi sàng lọc ra lấy phần thuốc tốt để đổi cũng sẽ được kha khá, nhưng mà với đôi mắt mù mờ này thì làm sao đây...!
Ngập ngừng một chút em lại nói:
- Tuy vậy cũng không sao, em ăn uống đạm bạc cũng quen rồi, cũng không sử dụng tiền vào việc nào cả, bao nhiêu đây là đủ sống rồi.
Hoàng Lan có chút đau lòng, cô gái này sao có thể vô tư đến như vậy, sự lạc quan của cô ấy khiến lòng nàng nặng nề đôi chút.
Hoàng Lan nghĩ, sự xuất hiện của bản thân có khi nào lại biến thành gánh nặng của em ấy hay không.
Nàng tự trách chính mình lần đó vì quá hấp tấp mà hiện thân, giờ thì hay rồi mọi chuyện rối tung cả lên.
Không để không khí trầm xuống Thanh Thu lại nhanh miệng nói:
- Thôi không nói nữa, chị dẫn em đến bên trái góc đường, gần cây cầu bắt ngang sông có một chỗ bán cá tươi lắm, hôm nay tụi mình ăn cá nướng nha, coi như bữa tiệc nho nhỏ chào đón chị đến chung sống với em.
Nói xong cô còn ngượng ngùng đôi chút, cuối đầu xuống cười cười.
Người bán cá kia rất quý Thanh Thu bởi sự hiền lành, chịu thương, chịu khó của cô nên chỉ lấy nửa giá tiền, lại còn tặng thêm vài con cá nhỏ cho hai người, bảo rằng nếu có muốn ăn cá cứ ghé đến đây, bà sẽ lấy giá rẻ cho.
Thanh Thu gật đầu, cảm kích khom người cảm ơn người kia rối rít, rồi cả hai quay người về nhà.
Về đến nhà, cả hai chia nhau làm việc, Hoàng Lan nhóm lửa đồng thời phụ trách nướng cá, còn Thanh Thu làm cá rồi nhân tiện thổi lửa nấu cơm độn kèm vào đó ít khoai.
Cá nướng ra lò, mùi thơm ngào ngạt truyền khắp nhà thúc giục hai người đã đói đến run tay lẹ làng ngồi xuống ăn cơm.
Hai người ăn đến vui vẻ, cùng nhau thưởng thức thành quả cả buổi hì hục của nhau.
Ăn xong buổi trưa Hoàng Lan liền bước ra sau nhà đi dạo tiêu cơm, chợt nhớ nơi đây có một cái ao thế nhưng lại chẳng có con cá nào.
Nghĩ nghĩ vài phút Hoàng Lan liền tự đánh chính mình một cái.
Nàng thế nhưng lại là yêu, có pháp thuật không sử dụng, cư nhiên lại sống như người thường, mặc dù chỉ ở nhân gian vỏn vẹn có mấy ngày, thật sự quá ngu ngốc rồi.
Sau một hồi tự chất vất bản thân như kẻ tự kỉ, nàng nhanh tay thi triển chút pháp thuật làm cho nước trong ao gợn lên từng đợt sóng.
Từng đàn cá lớn nhỏ lần lượt xuất hiện, chúng bơi lượn lờ xung quanh ao đầy tràn muôn màu, muôn vẻ.
Có đầy ụ tất tần tật các loại cá, con nào con nấy trông tươi roi rối, quẩy đuôi bơi từng đàn trông vô cùng thích mắt.
Hoàng Lan định bụng sẽ giấu chỗ cá này ở đây, ngày ngày đem lên vài con cho cả hai làm đồ ăn, coi bộ cũng đỡ được phần nào tiền nong của Thanh Thu.
Tiếp sau đó nàng lại vung tay, làm chút phép biến vào những ụ đất nho nhỏ vừa tưới nước khi sáng, thình lình từng đợt cây con vươn mình lên khỏi mặt đất, tươi tốt, xanh ươm.
Hoàng Lan lại có chút kiêng kị, chỉ biến cho chúng vừa nhú lên khỏi đất một chút, nếu lớn quá sẽ bị Thanh Thu nghi ngờ.
Xong việc, nàng ung dung đi vào nhà.
Thấy cô đang ngồi nhẩm nhẩm gì đó, cố gắng vươn tai lắng nghe, thì biết nàng đang nhẩm tính tiền.
Biết rằng sự có mặt của mình sẽ làm cho cuộc sống Thanh Thu có chút chật vật hơn, nàng bèn đề nghị:
- Hay là thế này, ở nhà em mà không làm gì chị ngại quá, hay là em chỉ chị cách phơi thuốc với cả phân loại đi, để chị giúp em một tay đỡ đần cuộc sống.
Thanh Thu nghe vậy vội nói:
- Không cần đâu chị, sau này ngoài hái thuốc ra em sẽ nhận chữa bệnh thêm cho vài người, không cần chị phải nhọc lòng, không phải vì em chị mới rơi vào tình cảnh này sao.
Hoàng Lan kiên quyết không chịu:
- Tuyệt đối không được, nào giờ có đạo lí ăn, ở nhà người ta mà lại ăn không ngồi rồi.
Chị không muốn ngồi yên trơ mắt nhìn em cực khổ.
Dạy chị đi....dạy đi mà....em dạy chị nha...nha.
Nài nỉ cả buổi trời, hết nắm tay lại, nắm vai, Hoàng Lan cố hết sức thuyết phục Thanh Thu đồng ý.
Nhưng cô vẫn im bặt không nói tiếng nào.
Không lay động được Thanh Thu, Hoàng Lan liền bày ra hạ sách, giọng nói nghẹn ngào:
- Nếu đã như vậy chị đành rời khỏi đây thôi, trả lại cuộc sống yên bình vô ưu, vô lo vốn có cho em là được.
Chị tuyệt đối không muốn trở thành gánh nặng cho bất cứ ai cả.
Dù sao cũng cảm ơn em