Trong căn nhà bằng lá èo ọt, khẳng khiu, nhìn mặt ngoài chỉ thấy sóng yên biển lặng.
Nhưng nào biết được rằng, bên trong mọi thứ lại rối rắm hết cả lên.
Thanh Thu hoảng hốt lay Hoàng Lan mấy lần nhưng nàng tuyệt nhiên không hề động đậy, chỉ nghe thấy thấp thoáng hơi thở đứt quảng, nặng nề từng nhịp phát ra.
Cô lo lắng lắm, cuống cuồng chạy đi tìm thuốc, nhanh tay thổi lửa xắt thuốc cho nàng.
Bởi vì có chút gấp gáp nên trong lúc nhóm lửa, Thanh Thu sơ ý bị bỏng mu bàn tay, thế nhưng cô không để tâm đến điều đó mà chỉ nhanh chóng làm mọi việc một cách nhanh nhất.
Cô bưng nhẹ thau nước ấm đến bên cạnh Hoàng Lan định bụng giúp nàng lau người, vì nếu cứ để cơ thể Hoàng Lan như vậy mà ngủ, chắc chắn ngày mai bệnh lại càng nặng hơn.
Vắt khô chiếc khăn mỏng chuẩn bị lau sơ qua, thế nhưng cô lại chần chừ không động đậy, Thanh Thu có chút ngượng ngùng bởi vì từ trước đến giờ cô rất ít tiếp xúc qua cơ thể với người khác, mà lần này lại còn có chút quá phận như vậy.
Vì thế ngay vào lúc này, lòng cô sinh ra một loại cảm giác khó diễn tả thành lời, một loại cảm giác lạ lẫm không tên.
Nhận ra bản thân nãy giờ thất thần với mớ suy nghĩ vẫn vơ, Thanh Thu liền bắt tay vào hành động.
Cô mò mẫm, chạm nhẹ vào mặt Hoàng Lan, cảm nhận được một loại xúc cảm mềm mại, trơn láng, lại mịn màng làm Thanh Thu không khỏi ngưỡng mộ.
Bản tính tò mò trổi dậy Thanh Thu định bụng đưa tay mình dò xét từng góc cạnh trên khuôn mặt Hoàng Lan, ở chung đã nhiều ngày thế nhưng tuyệt nhiên cô không hề hình dung ra được dung nhan của người này như thế nào cả.
Thế nên cô liền tận dụng cơ hội lần này để thử cảm nhận xem khuôn mặt chị ấy ra sao.
Sau một hồi loay hoay, gần như là chạm qua hết thảy đại bộ phận trên mặt Hoàng Lan, chỉ còn phần môi là chưa sờ thử qua.
Thanh Thu hạ quyết tâm mạnh dạng muốn sờ thử, khi vừa đưa tay chạm nhẹ vào môi của Hoàng Lan thì nàng liền có chút cựa quậy.
Bỗng một bàn tay ấm áp bắt lấy đôi tay đang nghịch ngợm của cô.
Hoàng Lan mệt mỏi hỏi:
- Em làm gì thế? Chị mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay, không thể giúp em làm cơm chiều được rồi.
Thanh Thu giật mình rụt tay lại, xấu hổ nhỏ giọng nói:
- Chị bệnh rồi, cả người toàn mồ hôi ướt hết cả quần áo, em đang giúp chị lau sơ người để đỡ hơn.
Nằm im, đừng động đậy...!
Nói đoạn cô lại lấy khăn vắt qua một chút nước nóng lại nhẹ giọng:
- Chị nới lỏng áo một chút đi, em lau sơ giúp chị.
Hoàng Lan im lặng làm theo yêu cầu của Thanh Thu, nàng cũng ngượng nghịu không thua kém gì em nhưng vì cả người vô lực, tay chân khó khăn không nhấc lên nổi, nên nàng cũng chỉ đành có thể ngoan ngoãn nghe lời, tay nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống thấp một chút.
Nghe tiếng vải vóc được kéo xuống thì lúc này Thanh Thu mới chầm chậm bắt đầu công việc lau người giúp Hoàng Lan.
Lau dần từ cổ Hoàng Lan trở xuống.
Thanh Thu lau tỉ mẩn từng chút một từ vai xuống bụng, nơi nào cô cũng cẩn thận lau qua, tuy nhiên cho đến khi vị trí cần lau tiếp theo là "ngực" thì cô chần chừ rất lâu mới dám tiến đến, tay cô thoáng khựng lại nhưng vì lo lắng cho sức khỏe của người kia, cô đành dặn lòng kiên trì làm tiếp.
Lần mò tìm sợi dây áo yếm của Hoàng Lan định bụng kéo xuống.
Nhưng chưa kịp làm gì thì đã bị Hoàng Lan nhanh tay cản lại.
Trong tình cảnh nay, Hoàng Lan chẳng biết vì sao lại cảm thấy vô cùng xấu hổ, không biết có phải do bệnh tình hay không mà mặt Hoàng Lan đỏ như muốn bốc cháy, miệng có chút lấp bấp nói:
- Lau...lau sơ vậy là được rồi, chị có chút mệt lại muốn ngủ nữa, em có thể đi làm việc của mình được rồi, sáng mai ắt hẳn chị sẽ thuyên giảm thôi.
Không cần phải để ý đến chị...!
Thanh Thu cũng đành thuận theo, dọn dẹp sơ qua rồi đi đến bên trong bếp, ngẩm sơ thì thuốc cũng đã xắt đủ thời gian bèn nhấc nồi thuốc rót ra chén.
Bưng đến bên giường, lại lay Hoàng Lan qua mấy lần mới kêu được nàng dậy.
Cầm trên tay chén thuốc đen láy thổi qua vài lần rồi múc một muỗng lên nếm thử, thấy đã nguội bớt cô liền bưng lên kề sát miệng giúp Hoàng Lan uống từng ngụm một.
Vị đắng chát, nồng đậm của thuốc chảy xuống cổ họng làm Hoàng Lan có chút chau mày lại, nhịn xuống cơn buồn nôn mà ẩn nhẩn uống hết.
Nơi khóe miệng lại bất giác cảm nhận được một bàn tay mềm mịn vừa sờ lên đó, cảm giác mềm mại lướt qua môi làm Hoàng Lan ngẩn người, nàng liếc mắt quay sang nhìn chằm chằm Thanh Thu.
Còn Thanh Thu vẫn như cũ ôn nhu chầm chậm lau sạch lấy ít thuốc còn xót lại trên môi nàng rồi đem chén thuốc đi dọn dẹp
Hoàng Lan nhìn chằm chằm chủ nhân của bàn tay kia, sự dịu dàng của người kia như có như không lướt qua trái tim Hoàng Lan làm cho tâm hồn nàng dễ chịu vô bờ.
Còn Thanh Thu thì vẫn bình thản như không có gì.
Cô không biết rằng mỗi hành động nhỏ nhoi kia của mình thôi đã từng bước gieo vào lòng người kia một hạt giống nhỏ, từng bước bén rễ cắm sâu vào tâm hồn.
Xong xuôi mọi chuyện Thanh Thu bắt đầu nhẹ chân lên giường.
Nằm nép vào góc để Hoàng Lan có không gian thoải mái hơn mà dưỡng bệnh
Nửa đêm, trời lại bắt đầu kéo mây đen, mưa trút xuống cuồn cuộn, gió thổi mạnh từng cơn tạo nên những âm thanh rít rào rùng rợn.
Trong căn nhà lá nhỏ bé, ánh đèn leo lét, mờ ảo, nhẹ lay động theo từng cơn gió nhỏ lọt qua khe cửa.
Trên giường, người con gái kia nằm cuộn mình lại, hai tay ôm lấy thân thể của mình, cả cơ thể cuộn tròn lại thành một đoàn.
Miệng lẩm bẩm:
- L..lạnh...lạnh quá!!
Thanh Thu trong lúc mê man ngủ liền nghe được, thấp thoáng tiếng ai đó đang lẩm bẩm.
Cô liền ngồi bật dậy, quay sang kiểm tra người nằm cạnh mình, hoảng hốt lấy cái chăn thô bao bọc lấy cơ thể đang rung lên vì lạnh, đồng thời cố gắng gọi nàng dậy thoát khỏi cơn mê man, vừa vỗ nhẹ lên khuôn mặt lạnh tanh của người kia mà gọi nhỏ:
- Chị...chị...tỉnh dậy
- Chị...nghe em nói không...tỉnh lại...chị ơi...!!
Sau hồi lâu thì Hoàng Lan cũng từ trong cơn mê man có phản ứng lại.
Nàng hé mở đôi mắt nhìn quanh, rồi lại nhìn đến Thanh Thu với khuôn mặt lo lắng hướng về phía nàng, mở miệng định nói chuyện thì cảm giác đau rát nơi cổ họng đánh ập tới.
Nàng cố gắng mở miệng thốt lên vài tiếng:
- Chị....chị lạnh quá....còn có đầu rất đau.
Khó khăn nói vài tiếng Hoàng Lan lại rung lên từng đợt.
Ngoài trời bỗng nổi lên một cơn sấm chớp, "ầm" một tiếng rung chuyển đất trời.
Hoàng Lan sợ hãi níu lấy cánh tay Thanh Thu như bám víu lấy cái phao cứu vớt chính mình.
Khuôn mặt nàng ánh lên sự sợ hãi tột độ, Hoàng Lan gắt gao nép vào lòng Thanh Thu mạnh tay kéo lấy áo người kia.
Đúng vậy nàng rất sợ "sấm chớp" nó là một nỗi ám ảnh trong quá khứ của nàng và đã kéo dài cho đến tận bây giờ.
Thanh Thu cảm nhận rõ ràng nổi sợ của Hoàng Lan thì nhanh chóng trấn an nàng.
Ôm lấy thân thể