Hoàng Lan vẫn một mực không chịu nhượng bộ, giằng co kéo tay mình ra khỏi tay em.
Thanh Thu vẫn là lo lắng cho chị, kiên quyết giữ chặt không buông.
Hoàng Lan kéo mãi chẳng ra có chút bất lực nằm im lặng một hồi.
truyện tiên hiệp hay
Tưởng chừng như Hoàng Lan đã chịu thõa hiệp mà yên lặng nằm đó.
Thanh Thu liền thở phào nhẹ nhõm buông tay Hoàng Lan ra, nhưng chưa kịp ngồi dậy, thì nhanh như chớp một lực đạo không nhỏ xông tới.
Chỉ trong chớp mắt, Thanh Thu đã yên vị nằm phía dưới, còn Hoàng Lan nay đã đảo khách thành chủ chễm chệ ngồi trên người Thanh Thu.
Mảnh áo vốn không được chỉnh trang nay lại bị hành động vừa rồi của Hoàng Lan làm cho lỏng lẻo hơn bao giờ hết.
Tấm áo trượt từ đầu vai đến khuỷu tay và ngày càng có xu hướng trượt hẳn xuống vùng eo mềm mại của nàng.
Tấm áo yếm đỏ rực dần dà lộ ra ngoài không khí kết hợp với ánh mắt nhu tình như nước cùng làn tóc dài mượt buông thả phía sau lưng.
Hoàng Lan thoáng chốc đã biến thành bộ dáng yêu nghiệt câu dẫn lòng người, khiến cho người khác nhìn vào liền há hốc, không mắt chữ O cũng mồm chữ A.
Đẹp thì đẹp đến nỗi ánh trăng tròn chĩnh ngoài kia xém chút nữa e thẹn mà lặng sau áng mây dập dìu.
Nhưng Thanh Thu lại hoàn toàn ngược lại, em chẳng thể ngắm được tuyệt tác đẹp đẽ ấy, mà chỉ một lòng lo lắng cho Hoàng Lan.
Tay đang yên vị dưới giường liền lần mò đưa lên giữ lấy eo nàng, em sợ nàng vì say rượu không cẩn thận mà ngã nhào.
Hoàng Lan lại chả mảy may chuyện gì, ánh mắt chứa đầy tình ý chỉ một mực nhìn ngắm Thanh Thu từ nãy đến giờ.
Trong lòng đã có sẵn men say, lí trí bị lấp đầy hình bóng em tiếp thêm cho Hoàng Lan vô vàn sức mạnh.
Nàng nghiêng người về phía trước cả cơ thể lả lướt tựa như không xương áp chặt xuống cơ thể có chút cứng đờ của Thanh Thu, khiến em bối rối không thôi.
- Chị...chị đừng...làm vậy mà kẻo ngã thì phải làm sao.
Hoàng Lan mặc kệ lời nói đầy lo lắng của Thanh Thu vẫn như cũ chẳng chịu ngưng lại hành động của chính mình.
Cho đến khi cả người nàng áp sát lấy Thanh Thu mới chịu ngưng lại.
Hai tay nàng chống xuống hai bên đầu của em.
Môi kề sát bên tai Thanh Thu nhẹ giọng thì thào.
- Hôm nay Thanh Thu không ngoan nha.
Em không chịu giúp chị cởi áo ra, mặc kệ nóng bức hành hạ chị.
Em không thương chị sao.
Thanh Thu đỏ mặt khi nghe đến đoạn cuối cùng của câu.
Ánh mắt em khẽ chuyển động, môi mím lại, cổ họng khẽ ho khan một tiếng trấn tĩnh lại bản thân.
- Em lo cho chị mà, thời tiết dạo này không tốt lắm, nếu cởi ra chị lại bị cảm lạnh cho coi.
Hoàng Lan vùng vằng lắc đầu, cả cơ thể theo đó cũng lắc lư.
Càng khiến cho hai thân thể ma sát lẫn nhau, một cỗ nóng bức từ giữa bụng trực tiếp xông lên.
Nàng ngọ nguậy, cổ họng khẽ chuyển động, không cam lòng nói.
- Nhưng mà nóng quá, chị khó chịu lắm~~
Đối mặt với tình huống dở khóc, dở cười này.
Thanh Thu lại bất lực chẳng biết làm sao.
Thâm tâm lo lắng gấp bội phần song em vẫn kiên quyết không chịu thuận theo ý Hoàng Lan.
- Chị, nghe em nói này.
Thời tiết hiện tại không tốt, chị lại vừa uống rượu xong.
Không nên để cơ thể bị lạnh, nhở đâu chị bệnh thì phải làm sao.
Chị biết mà, em thương chị lắm ấy.
Chị nỡ lòng nào để bản thân nhiễm bệnh đây, chị không xót bản thân, nhưng còn em, em xót chị mà.
Giọng nói dịu dàng, mềm mại dỗ dành Hoàng Lan dịu đi đôi chút.
Nàng nằm trên người em yên lặng lắng nghe.
Cả cơ thể phập phồng theo từng nhịp thở.
Nàng tựa đầu nằm trên ngực em, thoải mái đến muốn thở dài một hơi.
"Dễ chịu quá"
Sự hiện hữu là thứ có thể cảm nhận rõ nhất.
Hoàng Lan nằm trên người Thanh Thu bao lâu, em liền hưởng trọn bấy lâu cả cơ thể ôn nhuyễn như ngọc của chị.
Mảnh mềm mại trong ngực tựa như không xương mềm yếu nép vào lòng em khiến tim Thanh Thu cơ hồ đập muốn nhảy cả ra ngoài.
Giờ khắc này dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng bằng thừa.
Hoàng Lan nằm đủ lâu liền có chút buồn chán.
Rượu vào người nhất định sẽ khiến người khác mê man say ngủ, riêng nàng, rượu vào người lại khiến nàng có chút mơ màng lại thêm vào đâu đó vài phần táo bạo.
Nằm trong lồng ngực mềm mại của em.
Hoàng Lan không nhịn được tham vọng muốn thân cận với người này.
Tay nàng khẽ chuyển động, vẽ vòng xuống trước ngực Thanh Thu.
Hơi thở nóng rực phả ra lan tỏa khiến Thanh Thu thập phần run rẩy.
Cánh môi đỏ mọng khẽ mấp máy, giọng nói mềm nhẹ khe khẽ nỉ non bên tai em.
- Em thương chị, xót chị như thế nào.
Hửm ~~
Nói đoạn đôi tay lại duy chuyển dần lên chạm nhẹ vào khuôn mặt trắng trẻo pha chút ửng đỏ của em.
Thanh Thu lấp bấp, ánh mắt ngậm nước khẽ chuyển động.
Cánh môi cứ mấp mấy tới lui nhưng chẳng nói nên câu nào.
"Em thương chị, nhưng thương của em liệu có giống thương của chị hay không đây"
Hoàng Lan khẽ nhíu mày, ánh mắt nàng chăm chăm nhìn em, cánh môi khẽ mím lại, thập phần không cam lòng.
Ánh nước nơi khóe mắt lập lòe tựa như sắp rơi lệ.
Hoàng Lan không vui, tâm trạng dâng cao nãy giờ liền biến mất không thấy tâm hơi.
Nàng ngùng ngoằng, liếc nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của người kia, em vẫn như cũ nín lặng, một lời cũng không chịu bộc bạch với nàng.
Ánh mắt nàng khẽ hạ xuống, tay chống xuống giường nâng cả thân người ngồi dậy.
"Hừ, nói thương mình mà đến cả lời nói cũng không thèm thốt ra, thương mình chỗ nào chứ, đều là ứng đối qua loa.
Ghét chết đi được, phải trừng phạt, nhất định phải trừng phạt cho em ấy nhớ đời mới được".
Nói là làm, Hoàng Lan mang theo đay nghiến trong lòng nhanh như chớp nhắm tới cổ Thanh Thu mà hạ xuống một nhát cắn.
Nhưng âu đây cũng là người nàng tâm niệm trong lòng, làm sao mà Hoàng Lan có thể nhẫn tâm xuống tay mạnh bạo với Thanh Thu được.
Thanh Thu bên này đang bối rối không biết trả lời câu hỏi của chị ra sao thì cổ lại xuất hiện cơn đau điếng đột ngột không biết từ đâu đến khiến Thanh Thu đau đến nổi thốt ra tiếng.
- Đa..đau..đ..au..qu..quá.
C..hị...chị sao lại...sao lại cắn em...shhh.
Hoàng Lan nghe được tiếng suýt xoa của em, lực cắn liền giảm đi phân nửa, họa chăng chỉ như đang gặm một mảnh thịt mềm mại thơm tho, ôn nhu thưởng thức từng chút một.
Không cắn thì thôi, lỡ cắn Thanh Thu rồi Hoàng Lan lại có chút hối hận.
Như thể để xoa dịu đi cơn đau kia, thi thoảng Hoàng Lan còn khẽ dùng lười liếm nhẹ lên chỗ bị cắn.
Đầu lưỡi chậm rãi lướt nhẹ qua vùng da non mịn của em.
Từng chút, từng chút một xoa dịu nó.
Thanh Thu bên này thì hay rồi.
Cơn đau đến bất chợt khiến em đau điếng một hồi lại khiến