"Kỳ Thư Tiên!" Lục Nghi Thanh mắng nàng, sắc mặt đều đỏ lên vài phần: "Mình với chị ấy là tỷ muội."
"Xin lỗi, xin lỗi." Kỳ Thư Tiên xấu hổ không chịu được, liên thanh xin lỗi, mặt cũng đỏ lên, hướng Lục Nghi Thanh giải thích: "Tại tiểu thuyết, manga anime đều nói như vậy.
Mình......"
Xem ánh mắt Lục Nghi Thanh trừng nàng, Kỳ Thư Tiên tự động đem lời nói còn lại nuốt, nàng nghe Lục Nghi Thanh hoãn hoãn chính mình ngữ khí: "Là chồng Sở Thu tỷ."
"Ha?" Kỳ Thư Tiên quay đầu nhìn nàng một cái, thừa dịp đường ít người, nàng đánh lái đem xe ở dừng lại.
Kỳ Thư Tiên cảm thấy lần sau ngàn vạn không thể ở trên xe cùng Lục Nghi Thanh thảo luận sự tình nghiêm túc như vậy, trong đầu nàng tựa hồ nghĩ tới cái gì, nhíu mày quan tâm nói: "Hắn khi dễ cậu?"
"Không có." Lục Nghi Thanh lắc đầu, đai an toàn trong tay nắm càng chặt, Kỳ Thư Tiên nhìn mà đau lòng, nàng duỗi tay nắm lấy tay Lục Nghi Thanh, nàng an ủi nói: "Thực xin lỗi, mình đã không bảo vệ cậu tốt."
Lục Nghi Thanh cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của Kỳ Thư Tiên, từng chút truyền đến lòng bàn tay mình.
Nàng tiếp tục nói: "Hắn là một chủ bá, cấp dưới đều là tuấn nam mỹ nữ, Sở Thu tỷ thấy hắn vẫn luôn chăm chỉ công tác, không có quá để ý hắn, không nghĩ tới hắn liền dan díu với trợ lý."
( chủ bá mình không biết là gì luôn, chắc là người đại diện?)
Kỳ Thư Tiên nhíu mày, chỉ tưởng tượng đến tình huống đó thôi cảm giác ghê tởm đã nháy mắt mãnh liệt tràn ra, nàng che lại miệng mình.
Lục Nghi Thanh nhận ra Kỳ Thư Tiên thấy không ổn, vội vàng giúp nàng thuận thuận khí, rút khăn giấy đưa cho nàng, nàng quan tâm nói: "Thư Tiên, cậu không sao chứ."
Kỳ Thư Tiên nhờ Lục Nghi Thanh cầm hộ nước khoáng, nàng súc súc miệng xong lúc này mới thấy tốt hơn chút: "Cậu nói tiếp đi."
Lục Nghi Thanh thật sự thấy nàng hoãn lại, nghĩ nghĩ mới tiếp tục nói: "Trợ lý kia lớn lên trông giống mình."
Thế thân a......
Kỳ Thư Tiên càng ghê tởm, khóe mắt đều phiếm ra nước mắt, nàng đại khái biết được lý do Sở Thu sẽ chán ghét Lục Nghi Thanh.
Nàng cân nhắc trong chốc lát: "Nhưng việc này cùng cậu đâu có liên quan a.
Chẳng lẽ lại mắng Lục Nghi Thanh lớn lên quá xinh đẹp?
Hơn nữa còn có người lớn lên giống Lục Nghi Thanh sao, sao nàng có thể tin nổi?
Nhưng Kỳ Thư Tiên vẫn kiên định với ý nghĩ của mình: "Nghi Thanh, tuy cậu nói như vậy, nhưng mình cảm thấy Sở Thu tỷ có thích cậu, cùng lắm là có chút biệt nữu thôi.
Cậu tin mình đi......"
Lục Nghi Thanh nâng nâng mi, Kỳ Thư Tiên cầm tay nàng, gật gật đầu với nàng như để khẳng định, ánh mắt Kỳ Thư Tiên chân thành sáng quắc nhìn nàng, Lục Nghi Thanh trong mắt có ánh sáng lóe lên, nàng không tự chủ được mà dao động, muốn tin tưởng nàng......
Lục Nghi Thanh hé môi dưới: "Được."
Kỳ Thư Tiên buông lỏng tay nàng, khom lưng đến gần Lục Nghi Thanh, thân mình Lục Nghi Thanh cứng đờ, ngượng ngùng lùi lùi lại phía sau, Tạch một tiếng, dây an toàn của nàng bị cởi bỏ.
Mặt Lục Nghi Thanh không được tự nhiên quay sang một bên, trong đầu hiện lên hai chữ, vành tai nhân tiện đỏ vài phần.
Ẩn ẩn nàng nghe thấy Kỳ Thư Tiên ngữ khí đứng đắn: "Cùng mình đi xuống rút tiền đi......"
Lục Nghi Thanh ngốc ngốc, mang theo vài phần vô thố: "A?"
Kỳ Thư Tiên không có giải thích, kéo ra ngăn kéo, tìm được thẻ ngân hàng của nàng rồi xuống xe.
Cây ATM cách các nàng không xa, chừng hơn 100 mét.
Lục Nghi Thanh không hiểu Kỳ Thư Tiên rốt cuộc muốn làm gì, bây giờ mọi người đều dùng di động để trả tiền, nàng nhớ không nổi lần cuối nàng đi ra cây ATM là khi nào.
Lúc các nàng đến trong đó còn đang có người, đợi đại khái hai phút, người đó đi ra.
Người nọ một tóc hoa râm, thân mình có chút lam lũ, vừa ra tới liền nhìn thấy Kỳ Thư Tiên cùng Lục Nghi Thanh đang đi đến, hai người nhìn chằm chằm nàng, nàng lập tức làm ra tư thế phòng ngự, ôm chặt túi trong tay.
Lục Nghi Thanh không được tự nhiên sửa sang lại quần áo: "Nhìn chúng ta giống dân cướp giật lắm sao?" Nói xong hai người đều cười rộ lên, cô kia đang đi ở phía trước nghe được tiếng các nàng cười liền đi càng nhanh.
Kỳ Thư Tiên kéo cửa đi vào, nàng thấy Lục Nghi Thanh còn đứng tại chỗ, tựa hồ nghĩ chờ nàng rút tiền xong sẽ đi về xe cùng nàng, Kỳ Thư Tiên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đem người kéo lại gần máy ATM.
Máy ATM này hình lớn hơn những máy bình thường một chút, dù có hai người phụ nữ đứng cùng nhau, cũng không có chật chội.
Kỳ Thư Tiên đút thẻ ngân hàng vào, lúc nàng nhập mật mã, nàng chú ý tới Lục Nghi Thanh không được tự nhiên đem ánh mắt dời về phía khác, nàng nở nụ cười, một số lại một số đọc lên: "060220..."
Lục Nghi Thanh nghe được nàng đọc, trong đầu nàng thoáng hiện lên vài câu.
Kỳ Thư Tiên rất coi trọng nàng.
Cùng Kỳ Thư Tiên sinh hoạt sẽ là một quyết định không tồi.
Thời gian nàng tự hỏi không dài, đến lúc nàng phản ứng lại, Kỳ Thư Tiên đã lấy ra mấy tờ tiền mặt, nàng nghe thấy Kỳ Thư Tiên ý cười doanh doanh hỏi nàng: "Sao không thấy cậu hỏi mình a?"
Lục Nghi Thanh ngốc ngốc: "Hỏi gì a?"
"Hai con số đầu có ý nghĩa gì?"
Vừa nói Kỳ Thư Tiên vừa đếm lại tiền, nàng gom tiền lại xong, lúc này mới thu tay.
0220 là sinh nhật Kỳ Thư Tiên, cái này Lục Nghi Thanh biết.
Nhưng 06 là gì?
Lục Nghi Thanh cân nhắc trong chốc lát, nàng suy đoán nói: "Có phải