"Ting, đã nhận thành công 795 tệ."
Kỳ Thư Tiên đánh tay lái, vẻ mặt mạc danh nhìn về phía Lục Nghi Thanh, như muốn hỏi tại sao nàng lại chuyển thiếu 5 đồng.
Lục Nghi Thanh học ngữ khí vừa rồi của Kỳ Thư Tiên nói: "5 đồng vừa rồi là mình trả."
Nàng ngượng ngùng chơi đùa với tóc mình, tĩnh lặng mà nhàn nhã: "Nhiều một phân thiếu một phân đều không được."
Kỳ Thư Tiên sửng sốt, sau đó bật cười ha ha.
Nàng sao lại không biết Lục Nghi Thanh cũng có thể ấu trĩ đến vậy a.
Quá đáng yêu.
Lục Nghi Thanh bị nàng cười đỏ mặt, quay đầu hướng ngoài cửa sổ, không thèm xem nàng.
Thời điểm di chuyển đến nhà Kỳ gia đã 7 giờ tối, Kỳ Triển Vân gọi điện cho Kỳ Thư Tiên để thúc giục, nàng đeo tai nghe bluetooth lên trả lời hắn: "Đến dưới lầu rồi, bọn em lên đến nơi ngay bây giờ đây."
Kỳ Triển Vân nói: "Hảo, vậy bọn em mau chóng đi lên đi."
Kỳ Thư Tiên tháo tai nghe, cởi dây an toàn ra, dư quang nàng nhìn Lục Nghi Thanh động tác chậm rãi, nàng nghĩ nghĩ nghi hoặc nói: "Cậu đang khẩn trương sao?"
Lục Nghi Thanh tháo đai an toàn, sắc mặt có chút trắng bệch: "Có một chút."
Kỳ Thư Tiên dừng lại động tác mở cửa, ôn thanh nói: "Vậy trước tiên cậu hít thở thật sâu, chờ cậu không còn khẩn trương nữa bọn mình mới đi lên, hoặc là để hôm sau đi cũng được."
Lục Nghi Thanh đẩy đẩy của lại phát hiện Kỳ Thư Tiên vừa đem xe khóa lại, nàng hờn dỗi nhìn nàng một cái: "Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Nhanh đi lên, cô chú đang sốt ruột chờ."
Kỳ Thư Tiên rầm rì hai tiếng, nàng dùng tay cọ cọ cánh tay Lục Nghi Thanh, hướng nàng nói: "Để mình cho cậu chút dũng khí."
Kỳ Thư Tiên vẻ mặt trịnh trọng: "Ba mẹ mình đều rất thích cậu.
Nhưng người thích cậu nhất vẫn là mình."
Lục Nghi Thanh ngồi nghe, trong đầu quay trở về vài hình ảnh.
"Nghi Thanh, chúng ta có quan hệ như thế này, ba mẹ chị không thích em cũng là bình thường."
"Nghi Thanh, ba mẹ chị là con người như vậy, còn ba mẹ em có cho chị vào nhà không?"
Kỳ Thư Tiên nhẹ nhàng vẫy vẫy tay trước mặt nàng, tựa hồ nàng cũng nghĩ đến cái gì.
Nàng lại khởi động xe, đối Lục Nghi Thanh ôn thanh nói: "Không đi nữa, Nghi Thanh, chúng ta về nhà thôi."
"Cậu đừng......" Lục Nghi Thanh đè vô lăng, ngừng động tác của nàng, trong lòng lại là ấm áp.
Kỳ Thư Tiên một chút đều không muốn bắt nàng làm việc mà nàng không, Lục Nghi Thanh nói: "Mình muốn đi.
Cậu mở cửa đi."
"Cậu xác định?" Kỳ Thư Tiên do dự trong chốc lát, thấy Lục Nghi Thanh trịnh trọng gật gật đầu, nàng mới lấy chìa khóa xe đem xe tắt đi.
Hai người xuống xe, lầy này Kỳ Thư Tiên chỉ để Lục Nghi Thanh cầm ít thực phẩm chức năng, còn nàng đồ gì cũng không mang.
Kỳ Thư Tiên giải thích nói: "Mẹ mình không cho ba với anh trai uống rượu, cho nên dặn mình không được mua rượu, cậu mang tặng thực phẩm chức năng là được."
"Ừm." Lục Nghi Thanh xách túi thực phẩm chức năng, chút trọng lượng trong tay giúp nàng thả lỏng một ít.
Kỳ Thư Tiên có chìa khóa nhà, nhưng trong tình huống này mà trực tiếp mở cửa hình như có điểm kỳ, nàng ấn chuông cửa, ra mở cửa là mẹ Kỳ Thư Tiên Thẩm Đan.
Thẩm Đan nhìn thấy hai người, ánh mắt nàng hoàn toàn dừng trên người Lục Nghi Thanh, thân thân thiết thiết nói: "Nghi Thanh, con đi có mệt không a."
Thẩm Đan dẫn Lục Nghi Thanh vào trong, như là không nhìn thấy đứa con gái ruột Kỳ Thư Tiên đang đứng ngay đó.
Kỳ Thư Tiên bĩu môi, nàng đã thói quen, trước kia khi hai người còn là bạn, Thẩm Đan đã cực yêu thích Lục Nghi Thanh, huống chi là hiện tại.
Kỳ Thư Tiên tự giác theo sau đóng cửa.
Nhà Kỳ gia là nhà cũ, các đồ nội thất đều là đồ cũ, chỉ có một chiếc TV vừa to vừa xa hoa đặt trong phòng khách.
Lúc này trên TV đang chiếu một màn game, cậu bé ngồi trên sô pha nghe thấy âm thanh, nhìn thấy đó là Kỳ Thư Tiên, trên mặt lập tức toét cười, hướng Kỳ Thư Tiên nói: "Tiểu cô cô, mau lại đây giúp cháu chơi game."
Kỳ Hành đang nói, ánh mắt đột nhiên dừng trên người Lục Nghi Thanh, vội vàng không nói, xoay đầu đi không dám nhìn lại.
Hắn có biết đến, Lục Nghi Thanh là giáo viên cao trung.
Còn là kiểu không nói không cười!!
A, lão sư là khủng bố nhất.
Nàng có phải sẽ không cho mình chơi game?
Dáng Kỳ Hành ngồi ở trên sô pha thẳng lưng hơn rất nhiều, nghe được thanh âm mấy người đang nói chuyện, Lưu Mộc Hàm đi ra, vừa nhìn thấy Kỳ Thư Tiên trên mặt liền lộ ra ý cười, nhưng ánh mắt nàng lúc nhìn sang Lục Nghi Thanh lại giống y hệt con trai nàng, rất căng thẳng.
Cao lãnh chi hoa là kiểu nhàm chán nhất!
Lưu Mộc Hàm phất tay gọi Kỳ Hành lại đây nhận người thân mới, Kỳ Hành vẻ mặt không tình nguyện nhưng lại không dám phản đối mệnh lệnh của Lưu Mộc Hàm, cau mày đi tới phía mấy người họ.
Lưu Mộc Hàm chỉ Lục Nghi Thanh: "Đây là vợ của tiểu cô, gọi nàng là tiểu cô mẫu."
Kỳ Hành khuôn mặt nhỏ banh chặt, gục đầu xuống nhìn mũi giày, nhỏ giọng gọi: "Tiểu cô mẫu hảo."
Sau khi hắn gọi xong, hắn nghe được một tiếng Ân nhàn nhạt phát ra từ phía trên, ngay sau đó một bàn tay trắng nõn tay xuất hiện ở trước mắt, đang cầm một cái gì đó hồng hồng.
Là bao lì xì......
Kỳ Hành không thể tin mà ngẩng đầu lên, hắn quay sang nhìn Lưu Mộc Hàm như muốn hỏi ý kiến nàng xem mình có được nhận hay không, Lưu Mộc Hàm gật gật đầu.
Kỳ Hành thật cẩn thận vươn tay nhận lấy, hắn nghe thấy tiểu cô bảo: "Kỳ Hành, từ nay về sau Nghi Thanh là tiểu cô mẫu của con đó, nếu gặp nàng thì phải chào biết không?"
Kỳ Hành cầm một bao lì xì thật dày, ngốc lăng lăng gật đầu.
Hắn ngẩng đầu lén nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi nói chuyện với bà nội, không tự chủ mà lùi về sau một bước.
Tuy tiểu cô mẫu trông rất đẹp, cho tiền cũng hào phóng, nhưng