Không biết vì sao, khi Lục Nghi Thanh cầm lấy set KFC sinh nhật cho trẻ em, nàng có điểm muốn khóc, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, thanh âm nghẹn ngào nói: "Cảm ơn."
Kỳ Thư Tiên cười cười, nàng nhìn thoáng qua đồng hồ hiện trên di động, đã hơn mười một giờ, may mắn vẫn chưa tới ngày hôm sau, nàng thúc giục Lục Nghi Thanh mở phần ăn ra: "Mau ước đi."
Lục Nghi Thanh đem chiếc bánh kem nhỏ nhỏ trong phần ăn lấy ra, bánh kem rất nhỏ, cơ hồ chỉ lớn cỡ chiếc bánh kem siêu bé ở siêu thị.
Kỳ Thư Tiên thuần thục tìm được cây nến số 18 cắm lên bánh, nàng cũng tắt đèn ở trong xe đi.
Kỳ Thư Tiên cầm bật lửa cẩn thận đốt ngọn nến tuổi 18 tuổi sáng lên, ánh nến vàng ấm chiếu lên gương mặt thanh lãnh của Lục Nghi Thanh, có sự mê người không thể nói nên lời, Kỳ Thư Tiên hoảng hốt nghe được tiếng tim đập của chính mình, nàng thúc giục Lục Nghi Thanh: "Nghi Thanh, mau ước đi."
Lục Nghi Thanh xuyên qua ánh lửa nho nhỏ nhìn về phía Kỳ Thư Tiên, nghe được tiếng nàng thúc giục, nàng nhắm hai mắt lại ước nguyện.
Bên tai là thanh âm mát lạnh của Kỳ Thư Tiên đang hát ca khúc chúc mừng sinh nhật, tay Lục Nghi Thanh nắm chặt, thành kính nguyện ước.
Lục Nghi Thanh chậm rãi mở to mắt, ánh mắt Kỳ Thư Tiên nhìn về phía mình, ánh mắt của nàng so với mọi khi có chút không giống nhau, nàng cẩn thận nhìn lại.
Đôi mắt Kỳ Thư Tiên đang cười, ý cười trong mắt cười so với tươi cười trên mặt nàng muốn sâu hơn mấy phần.
Kỳ Thư Tiên không phát hiện điểm kỳ quái của nàng, sốt ruột chỉ vào ngọn nến mau cháy hết nói: "Mau mau thổi ngọn nến a."
Lục Nghi Thanh đè lại tóc, dùng chút sức lực thổi tắt ngọn nến, toàn bộ bên trong xe nháy mắt tối đen, Kỳ Thư Tiên không có sốt ruột bật lại đèn trong xe, nàng đối với Lục Nghi Thanh kiều kiều mềm mại kêu: "Lục Nghi...!Thanh."
"Ân?"
Kỳ Thư Tiên lại gần sát Lục Nghi Thanh, nhẹ giọng nói: "Trong điều ước của cậu có mình không a?"
Phản ứng của Lục Nghi Thanh đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó ngồi thẳng thân mình, trả lời nàng: "Điều ước nếu nói ra liền không linh nghiệm, mình mới không nói cho cậu đâu."
"Keo kiệt." Kỳ Thư Tiên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Kỳ Thư Tiên bật đèn bên trong xe lên, dư quang Lục Nghi Thanh nhìn thoáng qua Kỳ Thư Tiên đang nghiêm túc lái xe, trong lòng thầm trả lời nói: "Có."
Điều ước của nàng chính là:
Thần linh ơi, xin hãy cho con được hèn mọn một chút, hãy khiến Kỳ Thư Tiên vĩnh viễn sẽ không hối hận quyết định ngày hôm nay.
Nàng gánh vác không nổi trách nhiệm như vậy.
Hai người nhất thời không nói chuyện, Kỳ Thư Tiên vừa lái xe vừa thi thoảng ngáp một cái.
Lục Nghi Thanh tâm nhấc lên một ít, nàng nhận ra sự buồn ngủ của Kỳ Thư Tiên, hơn nữa ghé sát vào nhìn cũng có thể nhìn đến phía dưới vành mắt Kỳ Thư Tiên một mảng đen, nàng chỉ chỉ một mảnh đất trống phía trước: "Thư Tiên, dừng xe phía trước một chút, để mình tới lái xe đi."
Kỳ Thư Tiên hơi lắc đầu: "Không có gì, sắp tới nơi rồi."
Lục Nghi Thanh nhìn thoáng qua bản đồ, số đếm ngược trên bản đồ hiện lên còn có đại khái khoảng 40 phút, nàng có chút lo lắng...
Đau lòng nàng, Lục Nghi Thanh kiên trì nói: "Còn tận 40 phút."
Nàng dùng tới giọng điệu ngày thường khi đang làm giáo viên: "Lúc đang mệt mỏi thì không được lái xe."
Kỳ Thư Tiên lắc lắc đầu, bĩu môi hướng nàng trình bày: "Đừng dùng cách cậu đối đãi với học sinh mà nói mình a."
Nàng nhướng mày: "Mà hãy dùng cách nói của lão bà í."
Dám lên mặt...
Lục Nghi Thanh sửng sốt một chút, "Cách thức của lão bà", nàng không có hiểu, Lục Nghi Thanh không được tự nhiên, liền dùng tay vuốt ve trên người đai an toàn.
Kỳ Thư Tiên thấy Lục Nghi Thanh không có động tác gì cũng không có tiếp tục thúc giục, bất quá xác thật hôm nay nàng đã rất mệt, đôi mắt nàng đều có chút không thoải mái, lại là ngày lễ quốc khánh nên trên đường người đi rất nhiều, nếu tiếp tục cường chống khả năng sẽ thật sự xảy ra vấn đề, nàng tìm một địa phương ít người liền dừng xe, bật đèn cảnh báo lên.
Lục Nghi Thanh tựa hồ nhìn ra ý tưởng của nàng, đúng lúc nàng dừng xe, thu một chút mi, thanh âm mát lạnh lại nhu hòa: "Tiên...!Tiên Tiên, để mình tới giúp cậu lái xe đi."
Tiên Tiên hai chữ, nàng gọi một cách thong thả lại rõ ràng.
Kỳ Thư Tiên nghe đến trong lòng mình đang phát run, nhão nhão dính dính như hồ, còn có tâm động đến không ngăn được, bàn tay đặt ở sát cạnh đó, di chuyển từ từ, từ từ tới đùi của Lục Nghi Thanh.
Ánh mắt Lục Nghi Thanh đi theo động tác của nàng đến trên đùi mình, nháy mắt hai chân nàng cứng đờ, tay cũng không được tự nhiên mà vuốt ve dây an toàn, con ngươi sâu thẳm lại sợ hãi nhìn Kỳ Thư Tiên.
A, thật đáng ghét mà.
Từ bạn bè biến thành vợ vợ như vậy khiến người ta thật không biết nên làm gì.
Ý cười trên khoé môi Kỳ Thư Tiên không thể nhợt nhạt đi, thấy động tác của Lục Nghi Thanh ngượng ngùng như thế, như là phát hiện được châu lục mới, tiến lại sát gần, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Lông mi dài mà cong, con ngươi sâu thẳm như dòng suối Thiên Trì, mát lạnh mà sạch sẽ, mũi nàng không có đặc biệt cao, ngược lại tạo cho người nhìn cảm giác đẹp tinh xảo, ngũ quan ở cạnh nhau hết sức thích hợp, là kiểu mà càng xem càng cảm thấy thoải mái.
Kỳ Thư Tiên đem tay nàng cầm lấy, gương mặt tươi cười hướng nàng nói: "Mình muốn nắm tay cậu, mình đang thấy rất vui vẻ."
Muốn nắm tay thì nắm đi, cái chuyện nho nhỏ làm gì phải đánh trống khua chiêng nói cho nàng dâu.
Lục Nghi Thanh đang muốn nói gì đó, thì cửa sổ xe bên cạnh nàng bị gõ một chút, hai người đều giật mình, Kỳ Thư Tiên nhụt chí liền buông lỏng tay Lục Nghi Thanh ra, hai người như là hai bạn nhỏ đang làm chuyện xấu bị cha mẹ bắt được.
Vẫn là Lục Nghi Thanh phản ứng mau, nàng cách cửa kính xe nhìn một chút, người đang đi tới mặc một bộ đồng phục cảnh sát, vóc người khá cao, gian nan mà cong eo nhìn xuyên qua cửa sổ xe, cau mày giống như đang rất bực bội.
Khuôn mặt Lục Nghi Thanh khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày, nàng ngăn cản Kỳ Thư Tiên đang chuẩn bị quay cửa kính xe xuống, nhỏ giọng nói: "Mở một ít thôi là được."
Biểu tình Lục Nghi Thanh nghiêm túc, Kỳ Thư Tiên chớp mắt hai cái, cũng đoán được suy nghĩ của Lục Nghi Thanh, lúc tối khuya mà gặp phải cảnh sát cũng không hẳn là thực an toàn, nói không chừng là tên biến thái nào đó mặc quần áo như thế để gạt người, đặc biệt là khi các nàng đều là con gái, cẩn thận vẫn hơn.
Kỳ Thư Tiên ngồi yên ở ghế của mình hạ cửa xuống một khe nhỏ.
Lục Nghi Thanh xuyên qua