Đứa nhỏ khả khả ái ái không có đầu đi ngủ rồi.
Lục Nghi Thanh khẽ cười một tiếng, nàng chuyên tâm lái xe, bất tri bất giác, xe đã tới tiểu khu nhà mình.
Từ tiểu khu đi vào đến gara là một đoạn đường một chiều, nhưng đêm tối cũng không biết có phải có người do uống say hay không, người nọ không chỉ đi ngược chiều còn mở đèn pha rất chói mắt, làm đôi mắt Lục Nghi Thanh đau đớn.
Ánh đèn quá sáng trong tầm mắt cũng làm Kỳ Thư Tiên thanh thức dậy.
Kỳ Thư Tiên khó chịu xoa xoa đôi mắt, nàng mở to mắt, trước tầm nhìn của nàng xuất hiện một bàn tay, tinh tế mềm mại.
Đó là bàn tay của Lục Nghi Thanh.
Lục Nghi Thanh tự mình che đi ánh sáng cho nàng.
Nhận ra chuyện này Kỳ Thư Tiên tựa hồ có chút sững sờ, trong lòng có một loại cảm giác không thể nói nên lời, trừ bỏ cảm động ra tựa hồ còn có chút vui sướng khắc chế không được.
Lục Nghi Thanh tựa hồ cũng phát hiện Kỳ Thư Tiên đã tỉnh lại, nàng đợi trong chốc lát, thấy Kỳ Thư Tiên thanh tỉnh hơn rồi, nàng giải thích tình huống: "Thư Tiên, người lái xe ở phía trước phỏng chừng say rượu rồi, đêm hôm khuya khoắt đi bật đèn pha quá sáng."
Lục Nghi Thanh khi nói đến từ đèn pha liền trầm giọng, hiển nhiên là có chút sinh khí, thấy Kỳ Thư Tiên gật gật đầu, Lục Nghi Thanh lại nói: "Mình đã gọi điện thoại báo cho bảo vệ ở tiểu khu rồi, ước chừng sẽ đến giải quyết rất nhanh."
" Ân." Kỳ Thư Tiên dùng tay vỗ vỗ mặt chính mình mặt để tỉnh táo hơn, hai người đợi trong chốc lát, quả nhiên thấy bảo vệ tay cầm đèn pin đi lại đây, hắn hỏi thăm Lục Nghi Thanh đầu đuôi câu chuyện trước, rồi mang vẻ mặt tức giận đi về chiếc xe trước mặt.
Kỳ Thư Tiên không nghe thấy bảo vệ nói chuyện gì với tài xế xe kia, nhưng năm phút sau, chiếc xe kia tắt đèn pha đi, còn chậm rãi lùi lại phía sau một chút.
Lại nói, ngày thường hay có người ham gần mà đi đường này ngược chiều, Lục Nghi Thanh đánh giá khoảng cách, hẳn là có thể ép sát bên cạnh để đi, nàng khởi động xe chậm rãi hướng về phía trước.
Sau khi đi qua chiếc xe kia, Kỳ Thư Tiên nói: "Thời đại này thật đúng là loại người nào cũng có, tiểu khu cậu ở không phải có rất nhiều giáo viên sao, cách làm người của họ có tệ như thế này không a?"
Lục Nghi Thanh đem xe đỗ ở gara của mình, nghe được Kỳ Thư Tiên hỏi chuyện, thuận miệng đáp lại: "Giáo viên đã uống say thì cũng không phải là thánh nhân."
Kỳ Thư Tiên không tỏ ý kiến.
Lục Nghi Thanh ở căn phòng có hai phòng ngủ một phòng khách, từ gara ngầm đi ra, tiến đến tòa nhà có 7 tầng, Kỳ Thư Tiên theo bước chân Lục Nghi Thanh bước lên thang máy.
Hai người vô thức nhìn chằm chằm con số đang phát ra ánh sáng màu vàng.
1
2......
Lúc này hai chữ ở trong đầu hai người đồng thời vang lên, đó chính là ở chung.
Kỳ Thư Tiên lén lút nhìn qua Lục Nghi Thanh, những lúc Lục Nghi Thanh không đùa giỡn, nàng luôn giữ một bộ lãnh đạm, khuôn mặt nhàn nhạt, thần sắc không gợn sóng, Kỳ Thư Tiên nuốt nuốt nước miếng.
Các nàng hẳn là sẽ không tiến triển nhanh như vậy đi.
Nàng không thể, nàng còn......!chưa có chuẩn bị tốt.
Con số 7 đánh vào mi mắt, một tiếng tích theo sau vang lên, cửa thang máy mở ra.
Hai người hướng phòng trọ đi đến, Lục Nghi Thanh chạm vân tay của mình mở khóa cửa, nàng kéo lại Kỳ Thư Tiên đang đi vào trong nhà, chỉ chỉ khóa vân tay: "Mình cài khóa vân tay cho cậu nha?"
Lục Nghi Thanh cúi đầu, không thể thấy rõ biểu tình cụ thể, nhưng sườn mặt nàng đang mang theo vài phần đỏ.
Trong lòng Kỳ Thư Tiên vừa động, một loại được người trân trọng, coi trọng tinh tế lướt qua thân, nàng mở miệng, thanh âm mang theo vài phần rung động: "Được a."
Phòng ở của Lục Nghi Thanh có thể mở bằng vân tay hoặc mật mã, mật mã nhà Lục Nghi Thanh từ khi mới chuyển vào đã nói cho nàng, hiện tại cả mở khóa vân tay cũng cài cho nàng.
Nàng hỏi: "Cậu dùng bằng ngón tay nào?"
Lục Nghi Thanh giơ lên ngón trỏ bên tay phải, Kỳ Thư Tiên hiểu rõ cũng đem chính mình tay phải ngón trỏ cài vào.
"Cài đặt thành công, hoan nghênh vào ở."
Kỳ Thư Tiên vui vẻ ra mặt, Lục Nghi Thanh lại một chút cũng không nhìn Kỳ Thư Tiên, đi vào phòng trước, nàng chỉ chỉ nhà tắm phía gian ngoài: "Cậu trước dùng phòng kia để rửa mặt đi, mình sẽ dùng ở bên trong, tắm xong nhanh còn đi ngủ."
Nói xong hai chữ đi ngủ, Lục Nghi Thanh bước trên dép lê đi vào phòng khách.
"Nga." Kỳ Thư Tiên lên tiếng, nàng lấy ra đôi dép lê mà chính mình thường dùng, ngáp ngắn ngáp dài, đi vào trong phòng tắm.
Mấy năm nay Kỳ Thư Tiên ngẫu nhiên có tới bên này trở, áo ngủ, đồ dùng vệ sinh cá nhân ở đây Lục Nghi Thanh đều có, tuyệt đối không phải là có tâm tư gì ngoài luồng, hoàn toàn là do nhà Lục Nghi Thanh cách ga tàu cao tốc lẫn sân bay đều rất gần.
Có đôi khi Kỳ Thư Tiên chuẩn bị đi công tác thì không muốn sáng sớm phải đuổi theo máy bay, nên sẽ tới ở trong nhà Lục Nghi Thanh.
Mỗi khi Eli trang điểm cho nàng đều là trang điểm đậm, khi tẩy trang sẽ cần đến hơn một giờ, Kỳ Thư Tiên nhìn kỹ mặt, dùng tay vuốt vuốt, nàng nhìn qua đầu tóc vừa mới được trải thành búi, nghĩ vừa nãy liên hoan đã tiếp xúc với nhiều người như vậy, vẫn nên gội đầu tóc thật sạch đi.
Chờ Kỳ Thư Tiên tắm rửa sạch sẽ thơm tho xong, nàng nhìn thời gian đã 2 rưỡi sáng, sờ sờ đầu tóc ướt hướng phòng ngủ cho khách đi đến.
Thời điểm đi ngang qua phòng Lục Nghi Thanh, nàng phát hiện đèn phòng Lục Nghi Thanh vẫn đang sáng, Kỳ Thư Tiên tưởng nàng còn chưa có tắm xong, nhún vai, mở cửa phòng ngủ cho khách phòng ra.
Nhưng vừa mở cửa ra, trong nháy mắt, Kỳ Thư Tiên phát hiện có điều gì đó không đúng, nàng vừa rồi hình như nhìn đến Lục Nghi Thanh nội thất trong phòng.
Nàng dĩ nhiên biết nội thất trong phòng Lục Nghi Thanh trông như thế nào, nhưng buổi sáng 2 giờ rưỡi để mở toàn bộ đèn là làm sao, Kỳ Thư Tiên cũng không rõ ràng.
Nàng đang để cửa cho mày đó.
Ý tưởng này như một làn đạn nhảy ra trong đầu Kỳ Thư Tiên, nàng chớp chớp mắt, nàng tự cổ vũ chính mình xây dựng tinh thần, hai người cũng đã đính hôn, nằm trên cùng một cái giường cũng rất bình thường, lại nói tiện thể thử nghiệm giường ngủ của Lục Nghi Thanh một chút, đến lúc nàng mua giường tân hôn không phải sẽ tiện lợi hơn sao.
Kỳ Thư Tiên cầm theo điện thoại di động của mình đi vào phòng Lục Nghi Thanh, phòng của nàng lấy màu trắng làm chủ đạo, chung quanh giường bày hai ngăn tủ lớn, một cái làm tủ quần áo, một cái để chứa đồ linh tinh.
Lục Nghi Thanh không giống như nàng thích sưu tập sách, ngược lại thích thu thập chai rượu, đủ loại chai rượu, Lục Nghi Thanh nói cũng không có lí do gì đặc biệt chỉ là cảm