Chương 16: MÊ NGƯỜI
Trương Thanh tới tìm người, ngay cả bọc đồ đều là do người làm trong nhà trọ gói sẵn, cứ như vậy đi theo Đường Anh tạm thời vào phòng hạ nhân của Phó phủ.
Phủ thượng của Phó Sâm do Thánh thượng ban tặng, lúc vừa vào ở, trong đám người hầu cũng có nô tỳ tuổi trẻ, chỉ là sau khi xảy ra chuyện nô tỳ tự mình bò lên giường của Phó Sâm, và chuyện bà quản sự có mặt mũi nhất trong phủ chạy tới làm mối muốn đưa cho hắn nha đầu thông phòng, thì từ đó trong phủ chỉ còn lại một đám đàn ông, ngay cả một con muỗi cái cũng không thấy.
Phó Chỉ Huy Sứ cũng rốt cuộc cũng hiểu rõ trên đời này có hai chuyện khiến hắn không cách nào ngăn cản được, một loại là tình yêu của nữ tử nảy nở, một loại khác chính là phụ nữ trung niên tràn đầy ham muốn làm mai.
Hắn thậm chí còn vô cùng cay nghiệt nghĩ rằng, những khuôn mặt đáng ghét của đám bà lão kia rình mò phòng hắn, có lẽ là bởi vì lúc còn trẻ họ không được gả cho người trong lòng mình, cho nên bây giờ đối xử với hắn như vậy là để đền bù tâm lý?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ khi Phó Chỉ Huy Sứ vào Cấm Kỵ Ti, hắn đã giết vô số mạng người, trong đại lao Cấm Kỵ Ti cũng được chứng kiến vô số tính cách đê hèn bỉ ổi của con người, trải nghiệm nhiều nên khó tránh khỏi có bệnh nghề nghiệp, phỏng đoán lòng người luôn luôn hướng tới chỗ xấu nhất.
Mặc kệ trong đáy lòng Phó Chỉ Huy Sứ có bao nhiêu thành kiến và khinh miệt đối với những người hầu nữ trước kia, đều được hắn che giấu rất tốt sau khuôn mặt như đúc từ băng tuyết ra, người bên ngoài nhìn không ra một chút manh mối, bởi vì trên mặt hắn luôn luôn là sự lạnh lùng nghiêm túc, bây giờ hắn cũng là khuôn mặt lạnh lùng này giới thiệu hai huynh muội Trương Thanh với quản gia Trung thúc.
"Đây là huynh muội Trương gia, mã phu mới thuê, về sau cùng với Vu Tam trông nom chuồng ngựa trong phủ." Trong ánh mắt kinh ngạc của một đám người hầu, hắn lại bổ sung thêm: "Trương cô nương là cao thủ thuần phục ngựa, về sau mã vương cứ giao cho nàng chăm sóc."
Mã vương rất có linh tính, nhưng mà theo góc độ của nó cũng có thể lý giải, vốn dĩ ở Thiên Sơn, nó có được một mảnh thảo nguyên rộng lớn cùng hậu cung ba ngàn giai lệ, có thể tùy ý rong ruổi, còn được bầy ngựa hoang đi theo hai bên, không khác gì đế vương. Một khi bị cầm tù, giam cầm trong bầu trời nho nhỏ ở Ngự Mã Giám, ngay cả con ngựa cái ở cách vách nịnh nọt nó cũng lộ ra một dáng vẻ ngu xuẩn khi bị nhốt lâu ngày, cho nên con mã vương cảm thấy không thú vị, tính tình càng ngày càng hỏng, bắt được ai thì cắn người đó, đá người đó.
Không ngờ đụng phải Đường Anh – tính tình còn hỏng bét hơn nó, một loạt những quả đấm khiến nó nhận rõ hiện thực, giờ phút này nhu thuận đứng bên người Đường Anh, một đường đi theo nàng đứng ở đình viện của Phó gia, còn chẳng biết xấu hổ hất bay Thẩm hầu gia đang lại gần, kém chút khiến Hầu gia của chúng ta ngã vỡ đầu, từ trong lỗ mũi phun ra một chuỗi những âm thanh không vui, thân mật cọ cọ đầu lên vai Đường Anh.
Thẩm hầu gia bị ghét bỏ hai lần kề từ khi vào cửa: ". . ."
Đám người hầu của Phó phủ: ". . ."
Trung thúc run run chỉ: "Nó nó. . . nó chính là con mã vương trong Ngự Mã Giám?" Trong kinh phàm là người có chút mặt mũi đều biết chuyện này.
Nhưng. . . mặt mũi con ngựa trước mắt này bị đánh đến hoàn toàn thay đổi, khuôn mặt ngựa sưng vù xấu đến nỗi khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng, lại nhắm mắt từng bước đi theo Trương cô nương. . . Có thật là con mã vương người sống chớ gần mà trong kinh đồn thổi không?
Trung thúc đã nói lên tiếng lòng của mọi người trong phủ.
Phó Sâm mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn mã vương đều vô cùng dịu dàng: "Hôm nay Thánh thượng ban nó cho ta, các ngươi hãy cố gắng chăm sóc tốt cho nó."
Trung thúc cùng một đám người hầu đều thấy choáng, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng có chung một suy nghĩ với đám người của A Vinh—— Trương cô nương có thể từ chuồng ngựa phát triển đến thư phòng hay không?
Bọn hắn đã âm thầm định xong con đường thăng chức ngày sau thay Đường Anh, ngay cả ánh mắt nhìn nàng đều tha thiết không ít, còn đi đoạt bọc đồ của Trương Thanh: "Trương huynh đệ, ta đến giúp người mang bọc đồ."
Trương Thanh mơ mơ hồ hồ bị cướp bọc đồ, còn mơ mơ hồ hồ bị Trung thúc tự mình dẫn đến một tiểu viện - chỗ người hầu ở trong phủ, không xa với chuồng ngựa và phòng bếp, sát vách chính là chỗ ở của một đám đàn ông độc thân: "Có chuyện gì ngươi chỉ cần hô lên một tiếng, đám tiểu tử ở cách vách kia khẳng định đều bằng lòng giúp một tay."
Đường Anh kéo theo mã vương đi theo Vu Tam đến chuồng ngựa của Phó phủ, sau khi khảo sát điều kiện ăn ngủ của mã vương một phen, mã phu mới được “sắc phong” nghiêm khắc phê bình Vu Tam không một chút lưu tình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Phân ngựa dày như vậy cũng không xúc ra ngoài, hơn nữa cỏ cũng không tươi, ngươi xem bộ dáng của nó một chút, chịu ăn sao?" Nàng bốc một nắm cỏ từ trong chuồng ngựa đưa tới, mã vương khinh thường nghiêng đầu đi, không muốn ăn.
Đợi đến bữa cơm tối, Đường Anh cuối cùng cũng nhận rõ đãi ngộ của Phó phủ đối với nàng.
Đầu bếp nấu cơm đại khái chỉ có trình độ làm một nồi cơm lớn, dừng lại ở mức độ đun lửa, nấu sôi, thêm muối sao cho không mặn là được, cho nên cho dù là người Phó phủ hay là ngựa cũng tự có đức tính tự thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh, chịu khổ chịu nhọc, cũng không quá bắt bẻ đối với việc ăn việc ngủ.
Đường Anh ngửa mặt lên trời nhìn trăng thở dài: . . . Vị giác của người trong Phó phủ đều có vấn đề sao?
Bất mãn đối với cơm nước ở Phó phủ còn có Thẩm hầu gia, cho dù hắn đến bao nhiêu lần, cũng không thể thích ứng được với cơm nước ở đây, chờ đến khi đồ ăn mang lên bàn, sau khi hắn gắp một đũa, đối mặt một bàn đồ ăn “trân tru mỹ vị” ở phủ Phó Sâm, hắn ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
*Trân tu mỹ vị: 珍馐美味: Món ăn quý lạ và ngon
"Có lời cứ nói." Phó Sâm thoáng nhìn nét mặt