Chương 25: GẶP LẠI
Con người có đôi khi rất kỳ lạ, rõ ràng rất xa lánh, nhưng có đôi khi thông qua cãi nhau lại kéo gần khoảng cách, càng nhận thức rõ được biểu cảm chân thực của đối phương dưới lớp mặt nạ.
Tỉ như mỗi khi gặp Thẩm hầu gia mở miệng một tiếng "Trương cô nương", Đường Anh luôn cảm thấy Phó chỉ huy sứ liếc mắt tới, trong ánh mắt mang theo sự chế giễu, giống như đang nói: Cô cứ lừa gạt cái này đồ đần này đi.
Đường Anh: "…"
Nàng vốn dĩ còn cảm thấy Phó chỉ huy sứ rất khó gần gũi, ngay cả đi gặp Đằng Vân cũng là nhờ Thẩm Khiêm nghĩ cách, ai biết cuối cùng vẫn là Phó Sâm ra tay, sự cảm kích trong lòng hết lần này tới lần khác bị vài câu trêu đùa vào lúc nửa đêm của hắn làm cho tan biến, bây giờ luôn cảm thấy trong ánh mắt người này lạnh lùng nhưng thật ra là lúc nào cũng đùa cợt người khác.
Đằng Vân vào Phó phủ không đầy hai ngày, Nhị hoàng tử lại mang muội muội ruột đến đây thăm hỏi, trên danh nghĩa là thăm Đằng Vân, chuyện này chắc hẳn là mục đích của hắn, nhưng mà Cửu công chúa thì không nhất định.
Bởi vì Cửu công chúa từ đầu tới cuối cũng không có đi qua chuồng ngựa.
Cửu công chúa ăn mặc thật xinh đẹp, ngồi trong chính đường của Phó gia, Thẩm hầu gia mạo xưng làm chủ nhân tiếp khách nói lời thật: "Công chúa, gần đây A Sâm bề bộn nhiều việc, cũng không biết bao lâu mới trở về. Thà rằng công chúa ở Phó phủ đợi người, chi bằng công chúa đến Cấm Kỵ Ti kiếm người ta sẽ nhanh hơn một chút."
Thẩm hầu gia có các loại tri kỷ hồng trần, không nhắc đến dung mạo, chỉ theo tính cách, duy chỉ có Cửu công chúa này, hắn cảm thấy không tiêu hóa nổi, hắn không muốn dính vào, hắn cảm thấy phát tiểu của hắn chắc có lẽ cũng không chịu nồi.s
"Hôm nay ta đến không phải tìm Phó đại nhân." Cửu công chúa dựa vào ghế uống trà liếc nhìn một vòng chính đường, tất cả đều là người hầu nam, trong nội tâm nàng có vô số suy đoán, ngoài miệng thì cũng coi như rất uyển chuyển: "Mấy ngày trước đây mấy người của ta đánh một trận với một cô nương, ta nghe nói cô nương kia vào ở Phó phủ "
Thẩm hầu gia cười thầm trong lòng, cho dù là kim chi ngọc diệp cao quý, gặp được nam nhân mình thích cũng không thể không tự hạ thấp địa vị, đuổi tới đến đây tìm hiểu tình địch.
Hắn cố ý lề mề một hồi, mắt thấy Cửu công chúa trông mòn con mắt, mới ra vẻ tùy ý nói: "Ừm, A Sâm thấy hai huynh muội bọn họ đáng thương, liền chứa chấp bọn hắn."
Cửu công chúa nhớ tới trong phủ ca ca có vị Đường tiểu thư kia, ba ngày hai bữa bệnh tật mời đại phu, nha hoàn đó còn thỉnh thoảng mời ca ca đi qua khuyên, tâm tình liền không tốt đẹp lắm.
"Chăm sóc" cái từ này, thực sực có quá nhiều chuyện để làm rồi.
Nếu như nàng có thể lưu lạc đầu đường để Phó đại nhân mang về chăm sóc, khẳng định có nhiều cách hơn vị Đường tiểu thư kia, mà không phải khóc sướt mướt bán thảm.
Đáng tiếc, lão phụ thân thân yêu của nàng, Hoàng đế bệ hạ là sẽ không cho phép nàng làm ra chuyện mất mặt như thế.
Cửu công chúa cẩn thận tìm hiểu tình địch: "Cô nương kia mời đại phu rồi?"
"Mời đại phu làm gì?"
Vậy thì không có giả nhu nhược.
Cửu công chúa thở dài một hơi, hữu nghị nhắc nhở: "Phó đại nhân thu nhận vị cô nương kia, nàng ta có khóc lóc ngay trước mặt Phó đại nhân không?"
Thẩm hầu gia ngẫm lại: "Chưa thấy qua." Chí ít cam đoan trước mặt ba người ở đây làm chứng cho hắn, chưa từng thấy Đường Anh khóc trước mặt Phó Sâm.
Cũng không có bán thảm.
Cửu công chúa mê mang: "Ngày thường nàng ta ở trong phủ làm cái gì?"
Thẩm hầu gia: "Xuống bếp." Món canh gà, hoành thánh bữa khuya hôm qua không tệ, sáng hắn dậy sớm còn đặc biệt nhớ về hương vị đó một phen, vốn còn muốn ăn thêm một bữa nữa, về sau nghe nói canh gà không còn, mới tiếc nuối đổi sang bánh nướng.
Cửu công chúa chửi ầm lên trong bụng, không phải chỉ cần xuống bếp là sẽ hiền đức hơn sao? Đợi nàng trở về vào cung tìm mấy tên ngự trù, cũng không tin không vượt qua tay nghề của một con nha đầu.
"Nàng ta chỉ biết nấu cơm?" Tình địch còn chưa thấy mặt, cũng nên loại bỏ trước một phen: "Không phải nghe nói nàng đánh nhau rất lợi hại sao?" Nhìn dáng vẻ chật vật của đám người A Vinh, liền biết nha đầu này có bao nhiêu hung hãn.
Thẩm hầu gia cũng không biết là cố ý, nên vẫn nói sự thật, hắn đếm đầu ngón tay: "Trương cô nương biết làm cũng không ít chuyện, hiểu chuyện bếp núc, còn biết vẽ tranh, biết trị bệnh thuần phục ngựa, ngày thường còn chăm sóc Phó Anh Tuấn cùng Đằng Vân…" nói còn chưa dứt lời liền bị Cửu công chúa ngắt lời.
"Phó Anh Tuấn là ai?" Nàng tái mặt, luôn cảm thấy cái tên này nghe giống hài tử trong nhà Phó Sâm, còn cần chăm sóc, há không phải là tiểu hài tử sao?
Thẩm hầu gia: "A, Phó Anh tuấn là con mã vương."
Cửu công chúa hơi chậm một hơi.
Thẩm hầu gia: "Trương cô nương đặt cho cái tên."
Cửu công chúa càng tấm tắc: "Khó nghe muốn chết! Phó đại nhân đồng ý rồi? "
Thẩm hầu gia: "A Sâm không có phản đối." Ngầm thừa nhận chính là thừa nhận nha, từ nhỏ Phó Sâm đã có tật xấu này, không lên tiếng chính là đồng ý.
Cửu công chúa lần này cũng không tiếp tục nghĩ vòng vo: "Đi phái một người đưa nha đầu kia đến."
Đối với tiết mục tranh giành của hai nữ nhân Thẩm hầu gia không thể quen thuộc hơn được, hắn vững vàng vào chỗ, kêu gã sai vặt đi mời người, còn mình ngắm nghía đĩa điểm tâm, chuẩn bị lột cam xem kịch.
Đường Anh liên tiếp trông hai ngày trong chuồng ngựa, Đằng Vân đã có thể đứng dậy.
Tốc độ khôi phục của nó cực nhanh, có lẽ là gặp được tiểu chủ tử quen thuộc, để nó vữ dậy ý chí sống sót, phàm là Đường Anh cho ăn cỏ khô hay uống nước, nó đều cố gắng ăn, mặc dù vẫn là một bộ khung xương được che bởi một tầng da, nhưng dù sao cũng xem như sống lại.
Nhị hoàng tử vào cửa liền nghe gã sai vặt nói Phó Sâm không ở nhà, hắn cũng học Phó đại nhân một lần, để gã sai vặt dẫn hắn đi thẳng đến chuồng ngựa.
Lúc đến, Đường Anh đang xắn tay áo chải lông cho Phó Anh Tuấn, thân thể nó bất động, đầu lại thỉnh thoảng hướng dò xét trong chuồng ngựa sát vách, Đường Anh hoài nghi con hàng này đang khoe khoang.
Gần đây nàng ngày đêm trông coi Đằng Vân, nhưng cũng dành thời gian một ngày ba bữa cho Phó Anh Tuấn, nhưng hoạt động ra khỏi thành đi tản bộ tạm thời hủy bỏ,