Chương 26: GIA NHẬP CẤM KỴ TI
Trước khi Nguyên Thù công chúa đến, ở trong lòng, từ những tin tức vụn vặt mà nàng nhận được cũng chắp vá ra bộ dáng cơ bản của Đường Anh. Gầy, nghèo, lỗ mãng bạo lực, tất nhiên không có chút giáo dưỡng nào.
Đợi nàng nhìn thấy thiếu nữ mặc trang phục gia đinh của Phó phủ, ấn tượng đối với Đường Anh càng là rơi xuống không phanh.
Nguyên Thù công chúa từ nhỏ đến lớn, đi tới chỗ nào đều có người nịnh hót, người xung quanh nàng ăn mặc cũng không tệ, đột nhiên nhìn thấy Đường Anh xoắn tay áo tắm cho ngựa xong, vạt áo của nàng còn dính cây cỏ, cố nén khó chịu đánh giá Đường Anh một phen, thấy nàng hành lễ vẫn là bộ dáng dở dở ương ương, mặc kiểu y phục nam gia đinh thì cũng tạm được, thế mà chắp tay hành lễ, thật không thể nhịn được nữa.
"Kẻ thô lỗ này rốt cuộc là từ đâu xuất hiện? Đến hành lễ cũng không biết?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngoại trừ chiếc cằm nhọn chút, làn da trắng một chút, đôi mắt trong sáng chút của nàng ra, thì cách ăn mặc thật sự khó coi, thật đúng là một kẻ làm việc nặng nhọc.
Trong cung tùy tiện bắt được một cung nữ, cho dù là giặt giũ vẩy nước quét dọn, cũng gọn gàng hơn so với nha đầu này.
—— Phó Sâm rốt cuộc coi trọng nàng ta chỗ nào?
Đường Anh thuận miệng nói bậy: "Tiểu nhân nhà ở trên núi, một năm bốn mùa cũng không có mấy người, hầu hạ con ngựa trong thời gian dài, chẳng lẽ ta hành lễ sai rồi?" (chị đang chửi ai đó là ngựa, hắc hắc)
Phó Sâm không kềm được lộ ra một chút ý cười, lại tranh thủ thời gian hạ thấp khóe miệng, bày ra khuôn mặt lạnh như băng trước mặt Cửu công chúa như trước đây, mời Nhị hoàng tử ngồi xuống.
Nguyên Thù công chúa: "A, thì ra là một nha đầu ở trên núi, chả trách không hiểu cấp bậc lễ nghĩa."
Sau khi Nguyên Lãng ngồi xuống, thấy Đường Anh bị chế giễu cũng không phản ứng chút nào, không khỏi nhớ tới Đường Anh của kiếp trước, sau khi trở thành hoàng tử phi bị người ác ý hãm hại, mặt ngoài dường như nàng cũng không thèm để ý, kì thực trong lòng hao tổn tinh thần không thôi, chỉ là Đường gia nữ nhi phải mạnh mẽ, không chịu yếu thế trước mặt người khác mà thôi.
"Tiểu Cửu đừng thô lỗ, phong tục các nơi có khác biệt lớn, sao có thể tùy ý chế giễu người khác?" Bên ngoài hắn có mỹ danh là lễ hiền hạ sĩ*, lời này cũng giống tác phong của hắn từ trước đến nay, đám người không lấy làm lạ.
*礼贤下士 Lễ hiền hạ sĩ: chiêu hiền đãi sĩ, hạ mình cầu hiền (thời phong kiến, chỉ vua chúa, quan thần hạ mình kết bạn với người hiền tài).
Phó Sâm nhìn lướt qua Nguyên Thù công chúa tỉ mỉ ăn mặc, lông mày bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Ngược lại Đường Anh bị Nguyên Thù công chúa khinh thị chế giễu xắn tay áo lộ ra cánh tay bị lạnh ửng đỏ, một bộ dáng thất vọng và nghèo túng.
Nguyên Thù thấy khuôn mặt của nàng còn có thể chấp nhận được, nhưng cẩn thận nhìn thấy cánh tay của nha đầu này thế mà còn lộ ra vết thương cũ, không khỏi thêm ghét bỏ: "Uầy, cánh tay của ngươi bị sao thế?"
Nữ nhân trong cung luôn có một làn da tinh tế tỉ mỉ trắng noãn, lỡ như rách xướt một chút cũng sợ để lại sẹo, thiếu nữ trước mắt tùy tiện lộ ra vết sẹo cũ trên cánh tay thực sự khiến Nguyên Thù có cái nhìn mới về nữ nhân.
Đường Anh thêu dệt vô cớ: "Nói đến chuyện này thật sự có chuyện để kể, nhà chúng ta trước kia cũng cũng không tệ lắm, trong nhà nuôi không ít ngựa, nhưng mà cũng làm cho người ta thèm nhỏ dãi, bị người khác cấu với kết sơn phỉ đến đoạt trong đêm, bị sơn phỉ chặt trúng. Công chúa không biết, mặt sơn phỉ mọc đầy râu, thân cao chín thước, dáng vẻ cực kỳ dọa người giống như Đại Hùng, đuổi theo người hầu trong nhà của ta chạy tán loạn khắp nơi. . ."
"Ngực ta chỗ này bị hắn chặt một đao, vốn dĩ tưởng sẽ chết, ai biết vậy mà sống tiếp được. . ."
Đường tiểu thư rất có thiên phú kể chuyện, kể về một trận hung án chuồng ngựa bị cướp vào đêm khuya ,vừa căng thẳng lại kích thích, Cửu công chúa mải nghe đến nỗi như một đồ nhà quê, không khỏi truy hỏi: "Sau đó thì sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Hai huynh muội chúng ta tính toán một chút, quê quán này không thể ở lại được nữa, trong đêm mò tới huyện nha thả một mồi lửa, lúc này mới đến kinh thành kiếm ăn."
"Không có bị tham quan kia bắt được sao?" Cửu công chúa còn chưa đã ngứa, cũng không chú ý tới biểu cảm của huynh trưởng mình vừa kinh dị vừa buồn cười—— thì ra Đường Anh có tính cách như vậy sao?
Đường Anh buông tay: "Cẩu quan kia tham sống sợ chết, còn sợ bị huynh muội chúng ta chém, nằm trong phòng tiểu thiếp không dám ra, đành phải tiện nghi cho hắn." Chạm đến ánh mắt một lời khó nói hết của Phó Sâm, thầm nghĩ giống như một câu chuyện cẩu huyết, rất giống, là giống như có chút chạm đến quốc pháp, vội vàng đổi giọng: ". . . huynh muội chúng ta đều là bách tính tuân theo pháp luật, đương nhiên không có tùy tiện giết người."
Cửu công chúa vỗ bàn một cái, phẫn nộ vỗ ngực: "Đám cẩu quan này, giết thì giết thôi, có gì mà sợ!"
Đường Anh nói tiếc rẻ: "Đáng tiếc lúc ấy ta chưa quen biết công chúa, nếu không thì ta cũng giết luôn, sợ gì?!"
Gân xanh trên trán Phó Sâm giật giật, không tự chủ nhớ tới đêm khuya hôm đó: "Bộ dáng này của ngươi làm phiền mắt công chúa, còn không lui xuống?" Nào có ai dùng vết sẹo của chính mình nói bậy tám chuyện giải sầu cho người khác?
Hắn phát hiện mình vậy mà không đành lòng, nhưng lại hơi kinh ngạc đối với tâm trạng của mình lúc này, rất nhanh liền dùng lý trí tỉnh táo từ trước đến nay phân tích cho ra kết luận, một chút không đành lòng kia cũng chỉ là do Đường Nghiêu vì nước hy sinh, nếu như linh hồn của Đường Nghêu biết, làm sao để nữ nhi lưu lạc đến mức đường này?
Đường Anh cười không tim không phổi: "Không cần gấp gáp nha." Nàng ngay trước mặt Nguyên Thù cố ý vỗ vỗ trên người mình mấy cái: "Ai, trong chuồng ngựa đất nhiều, nông dân chúng ta không có chú ý nhiều như vậy, phủi mấy lần là được." Nhìn thấy ánh mắt ghét bỏ của Nguyên Thù nói: "Công chúa sẽ không để ý đúng không?"
Thẩm Khiêm lấy tước vị của chính mình đảm bảo, Trương cô nương tuyệt đối là cố ý. Hắn quay đầu cười trộm, không cẩn thận sặc một cái, nước cam chua ngọt lọt vào khí quản, lập tức ho khan kinh thiên động địa, ngược lại khiến lực chú ý