"Giản Thanh, chị có đang thích ai không?"
Trong gió truyền đến giọng nói vừa thấp lại vừa mềm mại, tốc độ nói nhanh đến mức mơ hồ.
Giản Thanh tiến lên một bước đến gần Lộc Ẩm Khê hơn, hỏi: "Em nói gì cơ?"
Làn gió nhẹ không làm giảm bớt sự khô nóng trên người, hô hấp vẫn dồn dập như cũ. Lộc Ẩm Khê hít sâu mấy hơi, dùng ngón cái cào nhẹ băng y tế trên ngón trỏ, cố gắng nói chậm lại, gọi thẳng tên cô, hỏi: "Giản Thanh, chị có đang thích ai không?"
Giản Thanh càng ngày càng bước gần đến nàng, nhưng cô không mở miệng nói bất kỳ câu gì.
Cô mặc một chiếc áo khoác đen, hòa vào màn đêm mờ ảo.
Ánh sáng quá mờ ảo khiến Lộc Ẩm Khê không nhìn rõ biểu cảm trên mặt cô, nàng chỉ ngửi thấy mùi lạnh lẽo tựa như làn tuyết mỏng trên người cô.
Sân thể dục hiện giờ chỉ còn lại hai người các nàng, bốn bề im ắng, yên tĩnh không tiếng động.
Gió đêm thổi càng lúc càng mạnh, hơi lạnh phả vào mặt khiến cho cảm giác hưng phấn do tập thể dục yếu đi, dũng khí giống như quả bóng bị đâm thủng, từng phút từng giây chậm rãi trôi qua.
Lộc Ẩm Khê nhìn về nơi xa xăm, không dám nhìn Giản Thanh nữa.
Giản Thanh nhìn nàng chằm chằm, khẽ nói: "Tôi muốn em gọi tôi là lão sư."
Bốn chữ ngắn gọn, giọng nói vẫn lạnh lùng như thường lệ, không bộc lộ nhiều sắc thái tình cảm.
"Vâng, Giản lão sư." Lộc Ẩm Khê xoay người, bước xuống bậc thang, "Đây là vấn đề riêng tư, chị không muốn nói cũng không sao, chỉ là do tôi thuận miệng hỏi thôi."
Thuận miệng hỏi...
Chỉ một câu hỏi đã làm tiêu tan hết dũng khí của nàng.
Lộc Ẩm Khê bước từng bước nặng nhọc, sau đó tiếp tục chạy. Rất nhanh đã bỏ lại Giản Thanh thật xa.
Nàng nghĩ rằng bản thân mình nên giả vờ nhẹ nhàng hơn, giọng điệu cũng phải nhẹ hơn đôi chút, giống như hai người bạn tốt, tùy ý hỏi thăm trạng thái cảm xúc của nhau mà không cần tỏ ra quá quan tâm đến đối phương.
Bạn tốt...
Lộc Ẩm Khê bỗng bật cười, nhưng ý cười của nàng lại có chút tự giễu.
Từ lúc bắt đầu cho đến tận bây giờ, nàng chưa bao giờ coi cô là bạn.
Cô như một bông hoa tuyệt đẹp trong gương, lại tựa như trăng trong nước.
Thì giữa hai người làm sao có thể tồn tại quan hệ bạn bè?
Trên thế giới này, có hàng ngàn hàng vạn lời giải thích về tình yêu, Lộc Ẩm Khê không biết bản thân mình nên dùng loại giải thích nào mới là đúng.
Lần đầu tiên khi nàng phát hiện mình thích cô, nàng chỉ muốn bảo vệ cô, cố gắng thay đổi kết cục bi thảm của cô.
Sau này, nàng lại càng muốn nhiều hơn nữa. Nàng muốn ở bên cô, muốn nắm lấy tay cô, muốn ôm cô, hay thậm chí là hôn cô.
Những ngày này, nàng cố gắng thôi suy nghĩ, cứ để tình cảm của mình phát triển tự do, không gò bó, muốn làm gì thì làm. Nhưng dưới sự bốc đồng của bản thân, nàng cũng bắt đầu bị cám dỗ, khao khát được cô yêu thích.
Nàng làm sao có thể tham lam như vậy được cơ chứ?
Biết rõ trong tương lai, tình cảm giữa các nàng sẽ không bao giờ thành hiện thực, biết rằng không thể hứa hẹn cùng cô cả đời, làm sao nàng có thể ích kỷ mong muốn cô đáp lại đoạn tình cảm này?
Lộc Ẩm Khê chua xót xoa xoa mũi.
Nàng không nên tham lam như vậy, nàng chỉ cần thay đổi kết cục của nhau là quá đủ rồi.
Chỉ cầu xin cô được bình an vui vẻ trong cuộc sống này, và hãy sống một cuộc đời thật viên mãn.
Ở vòng chạy tiếp theo, khi gặp lại Giản Thanh, Lộc Ẩm Khê kéo cô từ bên trong đường băng tối ra bên ngoài ánh đèn: "Bên trong có một bãi nước nhỏ, trời cũng tối rồi, nếu chị không cẩn thận sẽ giẫm lên. "
Sau đó nàng không nói bất cứ điều gì nữa, tiếp tục chạy đi.
Giản Thanh nhìn theo bóng lưng đã khuất của Lộc Ẩm Khê, cúi đầu, bước đi trong ánh đèn mờ ảo, dáng người mảnh khảnh của cô đổ bóng dài trên đường băng.
Gió nhẹ thổi khiến quần áo bay phất phới, cô nhìn vào chiếc bóng của mình trên mặt đất, sau đó để tay lên ngực tự hỏi.
Cô có người trong lòng không?
Không biết.
Cô chỉ biết rằng trong bóng tối mờ mịt không nhìn rõ được bầu trời, lại có một tia sáng le lói cuối chân trời.
*
Chạy đến vòng thứ bảy, não không thể suy nghĩ được nữa, Lộc Ẩm Khê dần dần chạy chậm lại.
Lúc đầu, nàng chỉ có thể chạy năm vòng, nhưng bây giờ nàng đã có thể chạy được tám vòng. Sau một thời gian nữa, nàng sẽ có thể trở lại mức mười vòng.
Khi chạy đến vòng thứ tám, phía chân trời xa xăm đã nổi lên từng trận sấm rền.
Lộc Ẩm Khê bước chậm lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Bầu trời đêm nay không mây, không sao.
Gió mạnh thổi đến làm cành lá bên sân thể thao đung đưa.
Lộc Ẩm Khê nhìn Giản Thanh ở phía đối diện, sau đó vững bước chạy chậm đến.
Giản Thanh nói: "Trời sắp mưa rồi, chúng ta về nhà thôi."
Lộc Ẩm Khê mới vừa vâng một tiếng, những hạt mưa nhỏ đã rơi lất phất trên mặt.
Nàng đưa tay lau nước mưa:"Vừa nói mưa thì liền mưa rồi."
Giản Thanh không nói gì, kéo nàng chạy đi.
Không có một chút thời gian đệm, trong tích tắc, hạt mưa nhỏ bỗng chốc hóa thành dòng mưa tầm tã trút xuống, gió rít cuốn lấy hơi nước, va vào người những tiếng lộp bộp lộp bộp.
Lộc Ẩm Khê chạy đến lan can bên trái khán đài, vội vàng cầm lấy áo khoác ngoài của mình, nàng không mặc vào mà kéo Giản Thanh qua, dùng áo khoác che mưa cho cô.
Hai người nhìn nhau dưới lớp áo khoác dày.
Lông mi Lộc Ẩm Khê đã lấm lem nước, nàng cười nói: "Tôi bây giờ rất giống nam chính trong phim thần tượng."
Dùng áo khoác của mình che mưa chắn gió cho nữ chính.
Dưới ngòi bút của người khác, có lẽ Giản Thanh chỉ là vai phụ. Nhưng trong lòng nàng, cô vĩnh viễn là vai chính.
Nàng muốn cẩn thận chăm sóc cho cô.
Giản Thanh không nói gì, cô mở căng áo khoác Lộc Ẩm Khê ra, ôm chặt Lộc Ẩm Khê vào lòng mình, mang nàng đến trú mưa dưới khán đài.
Các nàng trú mưa dưới khán đài của sân thể thao.
Đầu tóc Lộc Ẩm Khê hơi ẩm, áo khoác của nàng vì quá ướt nên không thể mặc được, trên người nàng chỉ mặc chiếc áo sơ mi dài tay có chất liệu thấm nước.
Nhiệt độ giảm mạnh khiến cho cái lạnh ập đến, sức nóng sinh ra từ việc chạy bộ hoàn toàn bị dập tắt.
Nàng chạm vào phần lông bên trong áo khoác, đã ướt hơn một nửa.
Trước khi chạy, nàng đã đưa điện thoại di động của mình cho Giản Thanh.
"Chị đưa di động cho tôi đi." Nàng duỗi tay lấy điện thoại di động từ trong túi áo khoác của Giản Thanh ra, "Tôi đến máy bán hàng tự động mua vài thứ, chị ở đây đợi tôi một chút."
Vừa nói xong, nàng vội vàng khoác áo khoác chạy ra ngoài màn mưa.
Mỗi lần nàng chạy bộ, Giản Thanh đều chuẩn bị khăn giấy và nước uống cho nàng nên nàng chỉ cần mua thêm hai chai cháo bát bảo là được.
Nước mưa lộp bộp rơi trên áo khoác, Lộc Ẩm Khê lao nhanh đến máy bán hàng tự động dưới mái hiên, quét mã QR để thanh toán.
Vào mùa đông, món cháo bát bảo được hâm nóng tự động trong máy bán hàng.
Lộc Ẩm Khê mua hai chai, ôm vào lòng, sau đó căng áo khoác ra, chạy về phía khán đài, làm động tác dâng báu vật, đưa đồ trong tay cho Giản Thanh.
Không biết trời sẽ mưa bao lâu, nhưng hiện tại các nàng đều chưa ăn tối.
Giản Thanh không nhận lấy, cô không nói một lời cầm lấy áo khoác ướt trên tay Lộc Ẩm Khê ném lên cầu thang, sau đó lấy khăn giấy ướt trong túi ra, xoay người Lộc Ẩm Khê lại lau mồ hôi và nước mưa trên mặt và cổ nàng.
Lộc Ẩm Khê đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Giản Thanh. Nàng giống như một con mèo chạy về sau cơn mưa lớn, mái tóc mềm ướt dính vào cổ, con ngươi màu hổ phách trong veo, sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần, không còn cảm giác hung hăng, mềm mại hay tinh tế nữa.
Giản Thanh nhìn nàng, động tác lau dần dần chậm lại, cô dùng đầu ngón tay xoa lên nốt ruồi màu nâu phía đuôi mắt nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lòng bàn tay lạnh như băng chạm vào mặt, Lộc Ẩm Khê bỗng rùng mình, ngứa ngáy mũi, vội vàng quay đi.
"Hắt xì."
Nàng hắt hơi một cái.
Giây tiếp theo, lon cháo bát bảo trong lòng Lộc Ẩm Khê đã bị Giản Thanh lấy đi và đặt sang một bên.
Sau đó, Giản Thanh mở rộng áo khoác, ôm lấy Lộc Ẩm Khê vào trong lòng mình.
Hương thơm mát lạnh cùng cảm giác ấm áp mềm mại lan tràn khắp cõi lòng đồng thời ập đến. Lộc Ẩm Khê quay người lại, hai tai và gò má dần dần đỏ lên, lộ ra một vệt đỏ ửng.
Giản Thanh im lặng ôm chặt lấy nàng, dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho nhau.
Bầu trời đen như mực, mưa gió mịt mù không ngừng. Thỉnh thoảng tiếng sấm vang lên, kèm theo thứ âm thanh lớn đến mức che trời lấp đất, đôi khi lại xẹt qua một tia chớp thắp sáng màn đêm xa xăm.
Lộc Ẩm Khê do dự vài giây, không đẩy cô ra. Nàng vươn tay vòng trên lưng Giản Thanh, gắt gao ôm lấy cô, áp mặt mình vào cổ cô, ôn nhu hỏi: "Chị rất sợ bóng tối đúng không?"
Giản Thanh mặt không biểu cảm, nghiêm túc trả lời: "Không có, tôi đang cảm thấy em đang rất muốn ôm tôi."
Bầu không khí ái muội và ấm áp bị câu nói không biết xấu hổ này phá vỡ. Lộc Ẩm Khê ngẩn người một lúc, đem lời nói "Có tôi ở đây rồi, chị đừng sợ." nuốt vào trong bụng.
Từ đầu đến giờ nàng chỉ muốn cho nhau no bụng chứ chưa từng nghĩ tới việc ôm cô.
Nàng áp vào cổ Giản Thanh, nhỏ giọng mắng cô:"Chị dám nói không thành có, là chị