Năm giác quan đều mất đi, bốn bề xung quanh tối đen như mực, đen đến nỗi không tài nào xóa sạch được.
Buồn ngủ đến mức không thể mở mắt ra được, cơ thể dần dần suy sụp, như thể đang rơi xuống vực sâu.
Mệt mỏi quá.
Cảm giác mệt mỏi chưa từng có, toàn thân không còn sức lực, mệt đến mức không thể động đậy, không thể suy nghĩ, sau đó lại ngã quỵ xuống.
Bên tai phảng phất tiếng gọi...
Nàng nghe không rõ, thậm chí còn không buồn đáp lại.
Tiếng gọi ầm ĩ đứt quãng, Lộc Ẩm Khê cố gắng bắt đầu suy nghĩ. Tâm trí nàng giống như các dạng khác nhau của trò chơi xếp hình Tetris, không thể nào liền mạch được.
Nghĩ đến Tetris, những hình ảnh tuổi thơ chợt hiện về—— nàng đang cầm máy chơi game Nintendo, ngồi trong một ngôi nhà trống trải và chơi trò chơi xếp hình khối ở cấp độ đơn giản nhất.
Máy chơi game là do mẹ nàng tặng. Từ nhỏ đến lớn, đây là món quà sinh nhật duy nhất mà nàng từng nhận được.
Từng mảnh ký ức giống như những bức ảnh nằm rải rác khắp nơi, ngổn ngang, hỗn độn và không rõ ràng.
Trong cơn hoảng loạn, nàng nhìn thấy mẹ của mình.
Nàng đã không gặp mẹ trong nhiều năm, và nàng không biết liệu bà ấy có còn đang giận nàng hay không ...
"Tại sao phải tức giận vì chuyện này? Tôi không thích giận dỗi giống em."
"Ai thích giận dỗi?"
"Nói ai thì chính là người đó."
"Chỉ có hai chúng ta ở đây."
Cuộc đối thoại này xảy ra khi nào?
Hình ảnh lại thay đổi, lần này nàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc với gương mặt lạnh lùng và khí chất xa cách.
Tên cô là gì?
Giản...
"Giản trong đơn giản, Thanh trong nước trong."
Dưới ánh trăng, người đó đã từng nói với nàng như thế.
Vừa rồi nàng còn ngồi trên ghế sô pha, đợi người đó trở về.
Giản Thanh...
Lộc Ẩm Khê khó khăn cử động, nàng muốn ngồi dậy nhưng trong giây tiếp theo liền phát hiện tay chân mình nặng nề đến mức không thể nhấc lên được.
Nàng giãy giụa trong tuyệt vọng, như thể nàng đang ở trong một giấc mộng mãi mãi không thể tỉnh dậy được. Nàng đấm đá, cắn lấy đầu lưỡi cố gắng nói điều gì đó. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nàng tưởng rằng mình đã có thể cử động được, nhưng chỉ sau vài giây, nàng hoàn toàn buông xuôi.
Linh hồn như đang tách khỏi thể xác, tựa như nàng đang dần mất kiểm soát đối với cơ thể của mình.
Nàng an tĩnh một hồi, không còn giãy giụa nữa, lặng lẽ chìm dần vào bóng tối mù mịt.
Trong lòng nàng vẫn mặc niệm tên Giản Thanh.
Giản Thanh...Giản Thanh...
Đột nhiên, một đôi tay khác nắm lấy tay nàng, kéo nàng ra khỏi bóng tối, giống như cứu lấy một con cá sắp chết.
Khứu giác và xúc giác của nàng khôi phục, cơn đau thấu trời ập đến, mũi nàng ngửi thấy mùi kim loại. Một sản phẩm kim loại cứng nào đó đè lên cổ họng nàng khiến dạ dày trào ra cảm giác buồn nôn, mắt nàng nhòe đi ngay lập tức.
Như lấy lại được sự tự chủ của bản thân. Nàng thử cử động ngón tay, vẫn còn hoạt động được, sau đó nàng lập tức duỗi tay kéo dị vật trong cổ họng ra.
"Đừng cử động! Giữ tay cô ấy lại."
Bên tai nàng có tiếng ai đó hét lên.
"Tôi đang đặt nội khí quản cho em, em đừng sợ."
À, là nội khí quản.
Nàng ngoan ngoãn ngừng cử động, há miệng ra để họ thao tác tùy ý. Trong lòng nàng thầm ôn lại những điểm chính của việc đặt nội khí quản.
Những giọt lệ rơi ra từ khóe mắt nàng đang được người nào đó lau đi.
Thính giác đã được phục hồi nhưng nàng không thể nào nghe rõ, nơi đây quá ồn ào.
Nàng cố gắng mở mắt ra, ánh đèn trắng quá chói mắt khiến nàng chỉ có thể mở ra được một khe hở nhỏ.
"Em tỉnh lại đi!"
Có người ở bên tai nàng hét lên, rất chói tai.
Nàng cau mày, sau đó nhìn thấy rất nhiều màu trắng. Từ trần nhà, tường rồi lại đến đồng phục, tất cả đều là màu trắng...
Nàng cũng nhìn thấy đôi mắt quen thuộc mà nàng vừa rồi đã nhìn thấy trên TV, tựa như ánh sao trong làn nước mùa thu.
Nhưng hiện tại lại đỏ hoe.
Tại sao hốc mắt người nọ lại đỏ như thế?
Nàng vươn tay ra, muốn chạm vào đôi mắt ấy.
"Em đừng cử động!"
Người bên cạnh lại mắng nàng, thật hung dữ...
Nàng không nhúc nhích nữa, yên lặng nằm trên giường mà nhìn vào đôi mắt đó.
Ý thức của nàng hồi phục từng chút, nhận thức cũng dần dần rõ ràng hơn. Nàng biết rằng mình đang nằm trên giường bệnh cùng với nhiều ống và điện cực trên người.
——Giống như cá nằm trên thớt.
Có một vài người xung quanh, gồm các bác sĩ và y tá.
Nàng và bọn họ dùng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Có y tá hỏi: "Cô bé sao lại bất cẩn như vậy? Để bệnh viêm phổi kéo dài đến thế này rồi mới đến bệnh viện, trễ một chút nữa là em đã ngỏm củ tỏi rồi!"
Kéo dài?
Làm sao có thể kéo dài được, nàng vừa mới phát sốt mà thôi...tại sao có thể tiến triển thành bệnh viêm phổi nặng?
Hay là do virus và vi khuẩn đã ẩn nấp trong cơ thể nàng từ trước?
Lộc Ẩm Khê mấp máy môi muốn nói chuyện, nhưng nàng chỉ có thể hừ hừ hai tiếng, bên cạnh liền có người nói: "Em đừng nói chuyện, em đang cắm ống, cứ nằm nghỉ ngơi cho tốt."
Người thì muốn hỏi nàng, người thì lại không cho nàng nói chuyện...
Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, cố gắng khôi phục lại ý thức.
Nàng mắc mưa trên sân thể thao rồi bị sốt sau khi về nhà, sau đó nàng uống thuốc hạ sốt và uống rất nhiều nước nóng.
Nàng bám lấy Giản Thanh, muốn Giản Thanh ở cùng nàng lâu hơn một chút, nàng mong cô đừng bỏ nàng lại một mình trong căn phòng trống, nhưng Giản Thanh lại tiếp nhận một cuộc gọi rồi ra ngoài ...
Nàng ngồi trên sô pha đợi Giản Thanh trở lại, đầu óc choáng váng muốn ngủ nhưng lại bị tiếng mưa làm cho khó chịu, cả người nàng rét run, mồ hôi đầm đìa, có chút thở không ra hơi.
Nàng cảm thấy tức ngực và nhận ra có điều gì đó không ổn, sau đó đứng dậy muốn gọi 120 nhưng dưới chân lại mềm nhũn khiến nàng không thể đứng dậy nổi, sau đó trực tiếp ngã xuống sàn.
Khi nàng tỉnh lại đã ở trong bệnh viện.
Ai là người đưa nàng đến bệnh viện?
Nàng cảm thấy mình chỉ suy nghĩ trong vài giây. Nhưng khi mở mắt ra, nàng nhận ra rằng mình đã được chuyển sang phòng bệnh khác.
Phòng bệnh có phần quen thuộc, nhưng không phải phòng bệnh tại khu vực thứ hai của khoa U.
"Tích — Tích – Tích– Tích đô –Tích đô–"
Xung quanh là âm thanh cảnh báo của các thiết bị y tế như máy thở và màn hình theo dõi.
Nàng được đưa vào ICU.
Năm trước nàng đã đến đây để thăm Hà Bội, nhưng đổi lại hiện tại, nàng lại chính là người nằm ở đây.
ICU không cho phép người nhà thăm bệnh, nhưng người nào đó đã di chuyển ghế ngồi cạnh giường nàng, âm thầm bảo hộ nàng.
Thông thường, các bệnh nhân có thể bị ngừng tim bất cứ lúc nào nên cần phải cử một bác sĩ có chức vụ thấp túc trực bên giường bệnh.
Nàng đảo mắt nhìn sang.
——Không phải bác sĩ có chức vụ nhỏ.
Mà là Phó chủ nhiệm khu vực thứ hai của Khoa u, Giản Thanh.
Ở bệnh viện này, thâm niên rất quan trọng. Vì một viên gạch có thể gϊếŧ chết rất nhiều bác sĩ. Tiến sĩ có đề tài, luận án thăng tiến rất nhanh nhưng lại không có đủ kinh nghiệm lâm sàng nên phó chủ nhiệm khoa có thâm niên thấp thật sự không có nhiều quyền lực. Trên có lớn, dưới có nhỏ, họ giống như phần nhân được kẹp giữa hai vỏ bánh quy.
Không phải bác sĩ nhỏ, cũng không phải bác sĩ lớn.
Nhưng lại là vị bác sĩ mà nàng thích nhất.
Nàng nhìn Giản Thanh, thầm hy vọng rằng Giản Thanh cũng có thể như mọi khi, ăn ý mà nhìn nàng.
Nhưng Giản Thanh không nhìn nàng mà chỉ cúi đầu xem số liệu kiểm tra của nàng, mày cô khẽ cau lại.
Nàng nhịn không được, muốn vươn tay ra vuốt lấy mi cô. Nhưng khi vừa nhấc tay ra khỏi giường thì liền bị cô bắt lấy rồi nhét trở lại.
Cô không buông tay nàng ra.
Các nàng nắm chặt lấy tay nhau dưới lớp chăn.
Nàng muốn thấy biểu cảm của Giản Thanh, nhưng Giản Thanh cứ cúi đầu không chịu nhìn nàng.
Nàng chợt nhớ đến đôi mắt đỏ ửng vừa rồi.
Nàng khiến cho cô lo lắng rồi có phải không?
Lộc Ẩm Khê bóp nhẹ lòng bàn tay Giản Thanh. Lúc này Giản Thanh mới ngẩng đầu lên, nhìn màn hình trước, sau đó mới nhìn nàng, hỏi: "Em cảm thấy khó chịu à?"
Cô đưa bút và bảng vẽ từ tính cho nàng.
Lộc Ẩm Khê cầm bút, nàng muốn viết mấy chữ lên bảng vẽ. Nhưng nỗ lực cả nửa ngày cũng không thể viết ra được một chữ nào, nàng đành run run vẽ một dấu chấm hỏi, hy vọng rằng Giản Thanh sẽ hiểu ý nàng.
Giản Thanh nhìn dấu chấm hỏi, im lặng một lúc rồi nói: "Tôi đang trên đường đến bệnh viện thì nghĩ đến sắc mặt em hơi tái liền cảm thấy nên nghe tim phổi của em trước rồi mới nên đi. Vừa đúng lúc Ngụy Minh Minh vừa nghỉ Tết trở về nên tôi đến tìm em ấy, nhờ em ấy xem tình trạng của em."
"Không sao..."
May mắn thay, cô đã nhờ Ngụy Minh Minh đến kiểm tra, nếu không...
Sau khi nói ra hai chữ "không sao", Giản Thanh rũ mi mắt, không mở miệng nói bất cứ điều gì nữa.
Cô không giỏi biểu đạt nội tâm của mình. Cô có rất nhiều tiếc nuối, tự trách, sợ hãi, cảm giác lo được lo mất chồng chất trong lòng, nhưng cô chỉ có thể nói ra hai chữ 'không sao'.
Lộc Ẩm Khê dùng hết sức nhéo mạnh lòng bàn tay Giản Thanh.
Giản Thanh chỉ cảm thấy một chút sức lực nhỏ khẽ xẹt qua, tựa như lông vũ chạm vào lòng bàn tay.
Cô siết chặt tay Lộc Ẩm Khê, sau đó liếc nhìn