Giản Thanh nắm chặt lấy tay Lộc Ẩm Khê đi trong tiểu khu.
Hai tay nắm lấy nhau, lòng bàn tay tương thích, lúc đầu ấm rồi lại chợt lạnh, sau đó nhiệt độ cũng dần dần dịu lại.
Đầu xuân, khi tiết trời se lạnh, những cành cây đã trổ nhụy, những bông hoa oải hương chớm nở, thoang thoảng hương hoa trong không khí.
Cô chưa từng để ý đến cảnh vật xung quanh trong nhiều năm qua.
Giản Thanh nhớ đến mùa xuân trong quá khứ. Khi còn nhỏ, cô dắt tay em gái về nhà, em gái hái được một bông hoa nhỏ mềm mại, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay cô. Cô cảm thấy những bông hoa dại mọc bên vệ đường thường xuyên bị mưa gió làm bẩn, vì vậy cô muốn vứt bỏ, nhưng em gái không cho phép cô làm như thế. Em ấy giành lấy hoa từ tay cô, sau khi về đến nhà liền rửa sạch chúng trong nước, phơi khô, làm thành tiêu bản rồi tặng cho cô.
Em gái khác hoàn toàn so với cô, em ấy mềm mại, sạch sẽ, tốt bụng và đầy chân thành.
Lộc Ẩm Khê bước vào thang máy, muốn nhấn tầng lầu nhưng vừa nhấc tay liền nhận ra tay nàng đã bị Giản Thanh giữ chặt từ lúc nào không hay.
Nàng hơi hơi dùng lực muốn rụt tay lại nhưng không được.
Giản Thanh ấn số tầng, cửa thang máy đóng lại. Cô quay đầu lại liếc nhìn về phía Lộc Ẩm Khê.
Bị ánh mắt lạnh lùng của cô liếc thoáng qua, Lộc Ẩm Khê không dám cử động nữa.
Có lẽ, nàng cũng không muốn rút ra, cứ giữ chặt như thế cũng khiến nàng rất hài lòng và thỏa mãn. Trong những ngày tháng hỗn động mông lung này, nàng thật sự muốn trộm một chút ít thời gian thân mật từ cô.
Khóe mắt hiện lên ý cười, Lộc Ẩm Khê mím môi, cố gắng kiềm chế, nhưng lại không kìm nén được độ cong nơi khóe môi.
"Ding", cửa thang máy mở ra.
Nàng nhẹ nhàng đung đưa tay, nắm chặt lấy tay Giản Thanh bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa thang máy, ánh mắt nàng liền nhìn về phía cửa nhà. Nàng sửng sốt, thu lại ý cười, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay của Giản Thanh.
Giản Thanh dừng bước, nhìn về phía cửa nhà, sắc thái dịu dàng trong mắt cô dần tan, thay vào đó là vẻ đề phòng và lạnh lùng.
Đứng trước cửa là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, nước da trắng bệch, dáng người cao, tay xách chiếc túi hàng hiệu và mặc một bộ vest đen được may khéo léo.
Trang điểm tinh xảo, lông mày hẹp dài, sống mũi cao, khuôn mặt có ba phần tương tự với Giản Thanh.
Nhìn thấy các nàng trở về, ánh mắt của người phụ nữ xa lạ nhìn vào Giản Thanh. Sau đó cô ta nhìn về phía Lộc Ẩm Khê trong hai giây, rồi lại dời tầm mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang nắm lấy nhau của các nàng.
Lộc Ẩm Khê vô thức muốn rút tay ra, nhưng Giản Thanh lại giữ chặt không buông.
Người phụ nữ lạ mặt nhìn vài giây, cô ta có vẻ đã hiểu nhưng không nói gì, mỉm cười, hỏi: "Chị ở đây đợi em một giờ đồng hồ rồi, em không định mời chị vào nhà ngồi sao?"
Khuôn mặt cô ta hơi lạnh lẽo, nhưng nụ cười lại như gió xuân, tràn đầy khả ái.
Giản Thanh nắm tay Lộc Ẩm Khê, lướt qua người cô ta mà không buồn liếc nhìn một cái, cô bấm mật khẩu, mở cửa, cũng chưa nói đến việc có mời người vào hay không.
Lộc Ẩm Khê đoán chắc cô ta là người nhà của Giản Thanh. Sau khi vào cửa, nàng lấy một đôi dép đi trong nhà sạch sẽ đặt ngoài cửa rồi mời cô ta vào nhà.
Người phụ nữ ở cửa theo phép mà gật đầu, đổi giày đi vào cửa, cô ta đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy bọn họ cởϊ áσ khoác treo lên giá áo nên cũng nhập gia tùy tục, cởϊ áσ vest treo lên, sau đó theo các nàng vào phòng khách.
Cô ta rất chú ý đến lễ nghi.
Lộc Ẩm Khê chủ động nhường lại không gian cho hai người, nói với Giản Thanh: "Các chị cứ nói chuyện đi, tôi đi ngủ bù, tối hôm qua tôi ngủ không ngon."
Giản Thanh ừ một tiếng, vươn tay vén tóc mai của nàng ra sau tai: "Tối nay tôi sẽ nấu đồ ăn khuya, em nhớ dậy ăn một ít."
Nhìn dáng vẻ các nàng thật giống như thành viên thân thiết trong gia đình, nên nàng đành không trả lời câu nói này của cô.
Lộc Ẩm Khê không hỏi nhiều, mỉm cười, bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
Khi cánh cửa vừa đóng lại, nàng mơ hồ nghe thấy người phụ nữ xa lạ đang khuyên nhủ cô: "A Thanh, em có thể chơi đùa một chút nhưng đừng để chuyện này truyền ra ngoài, sẽ phá hỏng truyền thống gia đình chúng ta."
Âm thanh không lớn cũng chẳng nhỏ, vừa đủ để Lộc Ẩm Khê nghe thấy.
Bề ngoài có vẻ như cô ta muốn nói cho Giản Thanh nghe, nhưng thật ra là đang cảnh cáo Lộc Ẩm Khê.
Nàng thậm chí còn chưa có bất kỳ quan hệ gì với cô nhưng đã bị người trong gia đình cô từ chối.
Lộc Ẩm Khê mỉm cười, mắng thầm trong lòng: Các cô đều là người giấy thì làm sao mà có truyền thống gia đình được?
Nàng thay bộ đồ ngủ, nằm xuống chiếc giường mềm mại. Đầu óc bắt đầu ảo tưởng, nàng nghĩ đến việc mình sẽ bị cô thiên kim đại tiểu thư kia vứt tờ séc một triệu đô vào mặt và yêu cầu nàng rời khỏi Giản Thanh.
Nghĩ đến đó, nàng bật cười lăn lộn trên giường vài vòng.
Đây là thế giới ảo, ngoại trừ Giản Thanh ra, còn lại đều là những nhân vật không liên quan. Có một số nhân vật giản dị, tốt bụng, nàng sẵn sàng đối xử chân thành với họ; còn đối với một số nhân vật như cô ta, nàng chỉ xem như gió thoảng mây bay, không cần phải để tâm tới.
*
Giản Thanh định làm một chút lễ nghi để đãi khách, cô muốn chuẩn bị một ít trà và đồ ăn nhẹ, nhưng khi vừa nghe xong lời nói này của Giản Yến, cô liền không chuẩn bị gì cả. Cô ngồi trên ghế sô pha, cầm quả quýt lên để lột vỏ, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì thì chị cứ nói thẳng."
Giản Yến cũng ngồi xuống, xoa xoa mắt cá chân bị đau của mình: "Thân là chị gái, muốn đến thăm em của mình cũng không được à?"
Ngày lễ, ngày tết thì không đến thăm, nhưng bây giờ bỗng dưng lại muốn thăm.
Giản Thanh chẳng buồn nhìn cô ta lấy một lần, nói: "Có chuyện gì cứ nói thẳng."
Giản Yến bắt đầu đi thẳng vào vấn đề: "Giản thị gần đây đã bước chân vào ngành dược phẩm và mua lại KN. Chị không quen thuộc với lĩnh vực kinh doanh đó, chị mong em trở lại để giúp chị."
Giản Thanh từ chối, nói: "Tôi chỉ biết khám bệnh, không biết làm kinh doanh."
Giản Yến: "Em thông minh như thế, chỉ cần học hỏi là được. Sẽ có chuyên gia dạy cho em, hoặc chị cũng có thể tự mình hướng dẫn cho em. A Thanh, tuy chúng ta không phải cùng một người mẹ sinh ra và em cũng chưa bao giờ nghiêm túc gọi chị một tiếng chị gái nhưng chị vẫn luôn đối xử với em như em gái ruột của mình. Sức khỏe của bố hiện tại rất yếu, chị cả lại chết sớm; anh hai bị chính tay em tống vào tù, hiện tại vẫn đang thi hành án; người em thứ tư bị người khác vứt để làm thức ăn cho chó hoang, hiện tại xương còn chưa tìm được. Người em thứ năm thì ốm yếu bệnh tật , không biết sống chết khi nào. Trong thế hệ trẻ của nhà họ Giản, chỉ còn lại hai chị em chúng ta sống nương tựa vào nhau. Nếu em không quay lại, bè phái của chị sẽ rất yếu ớt, không thể đối phó được với những ông già kia."
Người doanh nhân luôn nói chuyện một cách chân thành nhưng Giản Thanh không có chút hứng thú nào: "Nói xong chưa?"
Giản Yến nhìn mặt đoán ý, biết cô không có hứng thú: "Khi có thời gian, chị sẽ lại đến, nếu em thay đổi ý định thì có thể liên hệ với chị". Cô ta cầm lấy túi xách, chuẩn bị rời đi, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó liền lấy phong thái của chị gái để thuyết giảng cho cô:"Đừng làm chậm trễ tương lai của con bé đó. Con bé còn nhỏ, có thể không hiểu chuyện nhưng em cũng đừng trẻ con mà chơi đùa với người ta như thế."
Giản Thanh bỏ mặc không nghe, cô lột vỏ quýt và chậm rãi ăn.
"Chị thấy con bé lớn lên rất giống cô em gái Nguyễn Khê của em. Nốt ruồi ở đuôi mắt họ giống hệt nhau. Khẩu vị của em cũng nặng thật, nếu chị tìm một người phụ nữ giống em như đúc, em sẽ không thấy ghê tởm sao?"
Giản Thanh mặt không đổi sắc, gật đầu: "Ghê tởm." Cô lau tay, đứng dậy, mở cửa, ném áo khoác cho Giản Yến: "Sau này đừng đến nữa."
Giản Yến cầm lấy áo khoác, vắt ở khuỷu tay, gỡ bỏ khuôn mặt chị gái xấu tính, khoác lên mình lớp da của một doanh nhân thượng lưu: "Chị về nhà đợi điện thoại của em, nếu em rảnh thì cũng trở về thăm bố một chút đi."
*
Lộc Ẩm Khê nói rằng nàng muốn ngủ bù, nhưng thật ra nàng đang học lời thoại và viết tiểu sử nhân vật.
Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, nàng không thể nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
Hai giờ sau, Lộc Ẩm Khê viết xong tiểu sử ngắn của mình rồi nằm dài ra, nghĩ đến người phụ nữ có ba phần giống Giản Thanh. Nàng mở máy tính xách tay và tìm kiếm thông tin về nhà họ Giản.
Chủ tịch tập đoàn Ngân Hà Giản Thị là Giản Chính Hòa, ông từng là phó thị trưởng thành phố Giang Châu. Vào đầu những năm 1990 của thế kỷ trước, trong hệ thống có một làn sóng kinh doanh. Dưới sự khuyến khích của các chính sách, ông từ chức phó thị trưởng và thành lập Tập đoàn Ngân Hà. Nhờ cải cách mở cửa, tập đoàn Ngân Hà đã hình thành bốn ngành cốt lõi kể từ khi thành lập: bất động sản thương mại, giải trí và văn hóa, đầu tư tài chính và công nghệ mạng.
Đây là thông tin trên bách khoa toàn thư. Các liên kết còn lại nhảy ra, tiêu đề hầu hết là "Giản thị hào môn ân oán", "Con trai thứ của Giản gia gây tai nạn rồi bỏ trốn, bị bắt vào tù", "Gia tộc tranh đấu, sự hy sinh của Thái tử, tam công chúa lên nắm quyền thành công ", chờ đợi mánh lới lớn.
Chỉ có hình ảnh của Giản Chính Hòa và người kế thừa Giản thị - Giản Yến. Buổi cắt băng khánh thành thương mại và họp báo đều có sự tham gia của hai cha con. Những người còn lại trong Giản gia thì chỉ có ảnh chụp lén bóng lưng, hoặc ảnh quá mờ nên không nhìn thấy rõ khuôn mặt của họ. Có rất nhiều liên kết khác nhau, nhưng khi bấm vào đều hiển thị trang web không tồn tại.
Lộc Ẩm Khê muốn tìm kiếm thông tin như mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình, nhưng nàng không thể tìm được, có vẻ như đều bị xóa sạch sẽ.
Dường như là cố ý che giấu.
Internet chỉ hiển thị những gì họ muốn công chúng nhìn thấy. Một số việc nếu đã cố tình che giấu thì sẽ chỉ có những sự kiện được bóng gió truyền miệng chứ không thể hiện ra trước mặt thiên hạ.
Nàng cũng có thể hỏi trực tiếp.
Nàng bước ra ngoài trong bộ đồ ngủ, không có ai phòng khách, nhưng lại ngửi thấy mùi hương của món súp nấm tuyết táo đỏ.
Nàng múc một chén, lắc lư đi đến thư phòng, cánh cửa thư phòng đang khép hờ.
Nàng gõ cửa để ra hiệu cho người bên trong: "Tôi có thể vào không?"
Người