Làn da trên cổ trắng nõn không tì vết, cô tiến sát vào, mùi thơm thấm vào khoang mũi, sảng khoái như cỏ cây trên núi, êm đềm như ánh ban mai rạng rỡ.
Không gian tịch mịch vô cùng yên tĩnh, ánh sáng giăng mắc hai bóng hình. Giản Thanh nhắm mắt lại, chuyên tâm hít lấy hơi thở của người đang mơ ngủ.
Đầu mũi chạm vào da thịt ở cổ, cảm xúc đầy tinh tế và mềm mại, khi chạm vào khiến lòng người lưu luyến khôn nguôi.
Cô nhẹ nhàng cọ cọ cổ nàng, cầm lòng chẳng đặng mà ghé sát vào cánh môi nàng. Khi nụ hôn sắp sửa rơi xuống, cô lại do dự một giây, kiềm chế lui ra.
Cô kéo ra khoảng cách, ngồi trên đầu giường, rũ mắt, nhìn kỹ khuôn mặt của người đang ngủ dưới ánh đèn mờ.
Mặt đẹp, môi đỏ, làn da trắng như ngọc, nốt ruồi lệ nâu ở đuôi mắt vô tình gợi lên cho cô sự thương tiếc.
Cô nhìn người trên giường và nghĩ, nếu Nguyễn Khê còn sống cũng sẽ xinh đẹp khi lớn lên như nàng.
Người đang ngủ đột nhiên nhíu mày, nhẹ nhàng cử động.
Giản Thanh thu hết mọi chuyển động của nàng vào mắt, im lặng một lúc rồi nói đùa: "Em dậy rồi à? Trở về phòng ngủ đi."
Lộc Ẩm Khê không nhúc nhích, hơi thở trầm và dài, như thể nàng đang chìm vào giấc ngủ sâu.
Giản Thanh nắm lấy cổ tay, đặt ngón tay lên mạch của nàng.
Mạch đập thình thịch, càng ngày càng đập nhanh hơn.
"Em còn giả vờ?"
Biết bản thân đã bị cô vạch trần, Lộc Ẩm Khê mở mắt ra nhìn Giản Thanh bên mép giường, hai má dần dần đỏ lên.
Nàng quay người lại, đưa lưng về phía Giản Thanh, nhìn dòng chữ thảo được viết trên bức bình phong, không nói gì.
【Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm】
Ngòi bút mạnh mẽ, bay bổng như rồng bay phượng múa.
Nàng không biết là ai đã viết chúng.
Giản Thanh nhìn theo bóng lưng của Lộc Ẩm Khê, cô muốn nói rất nhiều chuyện nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cô muốn giải thích điều gì đó, nhưng lại cảm thấy rằng quá khứ của mình quá xấu hổ, vì thế cô không muốn bóc trần chúng ra.
Cô có thói quen trầm mặc, nên đành dùng sự im lặng để đối xử với nàng.
Lộc Ẩm Khê đột nhiên xoay người, nhẹ nhàng giật giật góc áo cô: "Sau này chị đừng được làm chuyện xấu có được không?"
Giản Thanh nắm lấy tay nàng, nắm chặt trong tay, mềm mại như không xương.
Cô trả lời nàng:"Được."
Không hỏi lý do, cũng chẳng cần biết nhân quả là gì, nhưng chỉ cần là nàng yêu cầu, cô sẽ toàn tâm toàn ý đáp ứng.
Lộc Ẩm Khê mỉm cười, nàng nắm chặt tay cô, mượn sức ngồi dậy, khoanh chân ngồi trên chiếc giường nhỏ, lẩm bẩm nói: "Vừa rồi tôi mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ, chị đã làm rất nhiều chuyện xấu, mọi người đều mắng chị, cảnh sát cũng đến bắt chị đi."
Giản Thanh hỏi:"Còn em thì sao?"
"Tôi? Tôi không biết phải làm thế nào. Vì khổ sở nên tôi đã khóc rất lâu. Tôi hận chị không biết cố gắng, tôi không muốn bao che cho chị, thậm chí còn muốn gϊếŧ chị. Nhưng tôi không muốn chị phải vào tù, vì vậy tôi đã chọn việc chết cùng với chị..."
Giản Thanh khẽ nhướng mày: "Vì đại nghĩa mà diệt thân?"
"Thân?" Lộc Ẩm Khê mỉm cười, cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó ngước mắt lên nhìn Giản Thanh, nghiêm túc nói: "Ở đây, chị đối xử với tôi tốt lắm, tôi có thể cảm nhận được. Chị là người duy nhất mà tôi gần gũi, hiện tại cũng thế, tương lai cũng sẽ không thay đổi."
Nàng không thể tỏ tình với Giản Thanh, không thể nói rằng mình thích hay thậm chí là yêu cô, lại càng không thể biến mối quan hệ mập mờ này thành tình yêu, bởi vì nàng không thể chắc chắn nàng có thể ở cạnh cô cả đời được hay không.
Nhưng nàng muốn bày tỏ cảm xúc duy nhất của mình.
Tại thế giới này, nàng sẽ không bao giờ gần gũi người nào khác nữa. Giản Thanh sẽ là người duy nhất ngự trị trong tim nàng.
Nếu như cuối cùng Giản Thanh thật sự trở thành một kẻ xấu xa, tội ác tày trời thì nàng sẽ không nương tay với cô, nàng sẽ tự tay gϊếŧ chết kẻ xấu xa này.
Giản Thanh ôm chầm lấy Lộc Ẩm Khê, nàng ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn cô.
Bàn tay đặt trên vai di chuyển ôm lấy đầu nàng, nàng không vùng vẫy mà ngoan ngoãn để cô ôm lấy, nàng rướn người về phía trước, cúi đầu xuống.
Giản Thanh khẽ cúi đầu, hai cái trán chạm vào nhau, cô thầm hứa một câu: "Nếu tôi không quay về, tôi sẽ là một bác sĩ, bảo vệ bản thân, chữa bệnh cứu người, không làm điều xấu, không tham gia vào các cuộc tranh giành quyền lực thì em sẽ không lo lắng nữa đúng không?"
Cô hiếm khi bộc lộ cảm xúc của mình, ngày thường cũng rất ít nói.
Hiếm khi nghe thấy cô nói lời chân thành. Lộc Ẩm Khê nhắm mắt lại, mũi có chút chua xót, vui sướng cùng chua xót trộn lẫn vào nhau khiến lòng nàng phức tạp vô cùng.
Nàng là tất cả những gì mà cô quan tâm, bởi vì quan tâm nên nàng mới nhận được lời hứa hẹn này của cô...
Đột nhiên, có một sự mềm mại lành lạnh rơi trên trán. Lộc Ẩm Khê sững sờ, suy nghĩ tựa như chiếc đồng hồ chết, trong nháy mắt liền đình trệ.
Đó là một nụ hôn.
Một nụ hôn lên trán.
Lộc Ẩm Khê muốn mở mắt ra và nhìn biểu cảm của Giản Thanh nhưng nàng lại không dám, nàng sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.
Nàng sợ rằng mình thật sự yêu Giản Thanh, nàng sợ rằng tình yêu này chỉ giống như hoa trong gương, trăng trong nước, tựa như tòa lâu đài trên bầu trời, nàng sợ rằng khi nàng tỉnh dậy, mọi thứ thuộc về nơi này đều sẽ như chưa từng tồn tại...
Rất lâu sau, Lộc Ẩm Khê vẫn không nói gì. Giản Thanh buông nàng ra, tưởng rằng cô đã làm nàng sợ hãi. Cô đứng lên, cười cười: "Đồ ngốc."
Đây chỉ đơn giản là một nụ hôn, cô cũng không định làm bất cứ điều gì với nàng.
"Em về phòng nghỉ ngơi đi, tôi đi rửa mặt."
Nói xong câu này, Giản Thanh xoay người bước ra khỏi thư phòng.
Lộc Ẩm Khê chậm rãi mở mắt, nâng tay lên vuốt ve làn da vừa được cô hôn qua, trong lòng âm thầm hồi tưởng lại dư vị.
*
Các bác sĩ và y tá bắt đầu tự chuốc lấy phiền phức vào lúc 7 giờ sáng. Họ nói chuyện với bệnh nhân và người nhà sau khi hóa trị rồi thúc giục họ xuất viện càng sớm càng tốt.
Đương nhiên, bọn họ cảm thấy không hài lòng, vào lúc kiểm tra phòng chính thức lúc 8h30, các thành viên trong gia đình đã bắt đầu la mắng:" Đuổi chúng tôi ra khỏi bệnh viện trong khi chúng tôi chưa khỏe hẳn à? Các người nghĩ rằng chúng tôi không trả đủ tiền sao?"
"Các người đúng làm một lũ vô lương tâm? Tôi phải đợi ròng rã suốt hai tuần mới được chuyển đến đây, dìu già dắt trẻ ở quận lỵ để chạy đến, vậy mà các người lại đuổi chúng tôi đi sau khi ở chưa được 5 ngày?"
Có vị bác sĩ trẻ tuổi nghe không quen, muốn giải thích một hai câu cũng bị chặn lại bởi những lời mắng chửi kinh khủng của người nhà.
Cãi nhau không phải cãi về lý mà là xem giọng ai to hơn.
Những người gần như cả đời học tập trong khuôn viên trường đương nhiên không thể hơn những người cô, người bà đã trải qua nhiều trận chiến.
Các bác sĩ và y tá đã quen với cảnh này nên đã học được cách phớt lờ. Bất kể đó là gió đông, tây, nam hay bắc, chỉ cần họ không đánh người thì cứ để bọn họ mắng chửi. Nếu bọn họ làm ảnh hưởng đến công tác thì cứ gọi Cục An ninh lên, còn mắng thêm