Buổi tối, Giản Thanh theo thói quen bận rộn trong thư phòng.
Lộc Ẩm Khê đang chuẩn bị thu thập hành lý.
Lợi thế của việc quay phim y khoa là hầu hết các tình tiết đều diễn ra trong bệnh viện, chỉ cần dựng một phim trường để quay chụp là được, còn những cảnh quay phải đến bệnh viện thật đều được coi như là ngoại cảnh.
Đất ở ngoại ô rẻ, phim trường ở thành phố Giang Châu được xây dựng ở ngoại ô, tiếp giáp với làng đại học, thỉnh thoảng các sinh viên đại học cũng đến đây để đóng vai quần chúng.
Trong các tháng 3, 4, 5 sắp tới, phạm vi hoạt động của nàng sẽ là ở ngoại thành. Nàng sẽ dành phần lớn thời gian ở phim trường, trong khoảng thời gian này, thời tiết sẽ chuyển từ lạnh sang nóng, mà quần áo mùa xuân lại là thứ duy nhất nàng có thể mang theo trong hành lý.
Nàng chưa mua quần áo mùa hè.
Lộc Ẩm Khê sắp xếp hành lý một cách nhanh gọn và bắt đầu tính toán các khoản tiền.
Hiện tại nàng có thẻ ngân hàng 30w do Giản Thanh đưa. Trong khoảng thời gian hai tháng này, nàng đã tiêu hết 5w, trong đó chi phí nằm viện chiếm hơn một nửa, nhất là những ngày nàng ở ICU, tiền tiêu như nước...
Nghĩ đến bảng kê viện phí xuất viện, Lộc Ẩm Khê ôm ngực thở dài....
Tiền của đoàn làm phim sẽ được thanh toán vào ngày cuối cùng của tháng 2, đến lúc đó nàng sẽ bù vào khoảng tiền này rồi đem thẻ ngân hàng 30w trả lại cho Giản Thanh.
Sau khi nhận đủ tiền lương khi quay phim xong, lúc đó nàng sẽ ở lại thế giới này nửa năm, số tiền còn lại cũng sẽ dư sức ở thêm nửa năm nữa.
Nhưng, nàng tự hỏi liệu nàng có thể thuận lợi trở lại thế giới ban đầu sau khi cốt truyện kết thúc vào tháng Giêng năm sau được hay không?
Lộc Ẩm Khê mở cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, nhớ về nơi xa xăm ấy.
Sang năm, nàng có một bộ phim điện ảnh sắp ra mắt. Đó là bộ phim điện ảnh thứ hai của nàng, và cũng là lần đầu tiên nàng đóng vai nữ chính. Lần đóng phim đầu tiên, nàng chỉ đóng một vai phụ nhỏ và may mắn giành được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất. Nàng phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được, đem cúp ôm chặt vào người trong ổ chăn, ôm suốt một đêm. Ngày hôm sau, nàng kể chuyện này với người quản lý của mình, chị ấy cười nhạo nàng không có tiền đồ.
Sang năm, Cố Minh Ngọc đã 50 tuổi. Ngày 21 tháng tới sẽ là sinh nhật bà. Bà không thích tổ chức sinh nhật, bà có thể tự nấu một tô mì rồi ăn vào sinh nhật lần thứ 50 của mình. Bà vẫn bận rộn ở bệnh viện như thường lệ, khi đói thì có thể xuống căn tin ăn.
Sang năm, người quản lý của nàng mới 32; Chị gái của cô ấy, cũng chính là lão bản của nàng, 33 tuổi. Tuổi tác người đại diện nhỏ hơn lão bản, nhưng tính tình lại giống như bà cụ non, nhưng lại có tình người hơn lão bản. Lúc đầu, lão bản chỉ coi nàng như cây rung tiền, luôn tính kế để bóp chết nàng. Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của lão bản thì làm sao nàng có thể có được chỗ đứng trong giới một cách dễ dàng như vậy?
Sang năm, trợ lý của nàng 22 tuổi, em ấy bận đến mức không có thời gian tìm đối tượng, em ấy thường nhắc chuyện này với nàng mãi, yêu cầu nàng phải bù đắp và giới thiệu một anh chàng đẹp trai trong vòng bạn bè của mình cho em ấy...
Khuôn mặt của người thân và bạn bè trong thế giới thực hiện lên trong tâm trí nàng từng chút một. Một số thì rõ ràng, một số thì mờ ảo.
Bước vào thế giới xa lạ này trong hai tháng, nàng đã bắt đầu quên người ở thế giới thực.
Nếu vậy thì nàng sẽ phải làm gì nếu một ngày nàng thật sự quên hết mọi người?
Lộc Ẩm Khê hoảng sợ một lúc, sau đó tìm giấy bút, nhắm mắt lại, hồi tưởng lại khuôn mặt của mọi người.
Nàng không thể quên họ được.
Nàng muốn nhân cơ hội trí nhớ còn rõ ràng để vẽ bọn họ.
Bắt đầu với Cố Minh Ngọc.
Đã nhiều năm không gặp, nhưng người có quan hệ huyết thống nhất với nàng lại là người có khuôn mặt mơ hồ nhất.
Lộc Ẩm Khê nằm trên bàn, vẽ nguệch ngoạc.
Còn chưa phác họa xong chân dung, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ 'cốc cốc'.
Cửa phòng bị mở, tiếng gõ cửa chỉ là dấu hiệu của phép lịch sự.
Lộc Ẩm Khê ngước mắt lên, nhìn sang: "Giản lão sư?"
Giản Thanh bước vào, không nói một lời liền nắm lấy phía sau cổ áo nàng, kéo nàng đến thư phòng.
Lộc Ẩm Khê ngơ ngác ngồi trong thư phòng: "Chị muốn làm gì?"
Đêm nay cô lại muốn kể cho nàng nghe về cuộc chiến tranh giành ngai vàng của Giản gia sao?
Khuôn mặt Giản Thanh nhàn nhạt, cô ngồi xuống, nhìn màn hình máy tính, bắt đầu gõ phím.
Lộc Ẩm Khê ngẩn người một lúc, chợt nhớ ra cái cớ để "ở cùng chị" vào đêm qua.
——Muốn nàng ở cùng thì cô cứ nói thẳng ra đi, tại sao lại phải túm lấy cổ một cô gái nhà lành như nàng lôi đến đây chứ?
Lộc Ẩm Khê mỉm cười, nhưng cố mím môi kiềm chế ý cười, cố ý hỏi: "Chị bắt cóc tôi đến đây làm gì?"
Giản Thanh giả điếc, tập trung làm việc.
"Nếu chị không nói thì tôi trở về phòng đây.". Lộc Ẩm Khê đứng dậy, giả bộ muốn rời đi.
Giản Thanh ngước nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Không được đi."
Lộc Ẩm Khê bước đến gần cô: "Vậy thì tôi ở đây làm gì? Ngắm chị à?"
Giản Thanh im lặng một lúc rồi hỏi nàng: "Em đang làm gì ở trong phòng?"
"Tôi vẽ tranh."
"Đến đây vẽ đi."
"Không được, tôi thích môi trường yên tĩnh."
"Ở đây không ồn ào."
Lộc Ẩm Khê chỉ vào bàn phím cơ của cô: "Tiếng gõ của chị rất to, sẽ gây ồn ào đến tôi."
Giản Thanh bị nàng chỉnh đến không còn gì để nói, cô thu hồi ánh mắt, ngơ ngác nhìn màn hình máy tính, yên lặng suy nghĩ ra lý do khác để có thể giữ nàng ở lại đây.
Lộc Ẩm Khê nhớ tới trước đây, nàng luôn bị Giản Thanh lạnh lùng chế nhạo. Hiện tại đã đến thời cơ để nàng báo thù, lòng nàng vui như nở hoa.
Nàng không nói gì nữa, xoay người bước ra ngoài.
Giản Thanh nhìn theo bóng lưng Lộc Ẩm Khê rời đi, muốn đứng lên cản lại, nhưng không nghĩ ra lý do gì để giữ người ta ở lại.
Cô ngồi trên ghế, ánh mắt ảm đạm, ngón trỏ gõ mạnh vào ba chữ cái L, Y, X*
(*Ba chữ này là viết tắt tên của Lộc Ẩm Khê, là Lu Yinxi.)
Ngày mai cô nhất định sẽ thay bàn phím mới...
Sau khi đưa ra quyết định này, cô không nghĩ ngợi nữa, tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
Không ngờ, một phút sau, Lộc Ẩm Khê chủ động bước vào thư phòng.
Hai mắt Giản Thanh sáng lên, ánh mắt lướt qua nàng, khóe môi khẽ giương lên. Cô muốn nói lời dịu dàng nhưng chưa kịp nói ra thì đã buột miệng thốt ra câu nói lạnh như băng:"Em đến đây làm gì?"
Lộc Ẩm Khê đang cầm giấy bút, đồ uống và đồ ăn nhẹ trên tay. Nàng chất toàn bộ lên trên bàn sách, sắp xếp từng thứ một, sau đó ngồi đối diện với Giản Thanh.
Nàng trải tờ giấy ra, ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Giản Thanh liền nhoẻn miệng cười: "Ở cùng chị."
Giản Thanh thờ ơ, rũ mắt nhìn bàn phím, nghiêm túc làm việc.
Lộc Ẩm Khê nhăn mũi, làm mặt quỷ hù dọa cô, sau đó cũng không muốn so đo nhiều, cúi đầu bắt đầu nghiêm túc vẽ tranh.
Giản Thanh ngẩng đầu nhìn chằm chằm người đối diện hồi lâu, sau đó thu hồi tầm mắt, khóe môi khẽ nhếch lên độ cong, tiếng gõ phím ngày càng nhẹ nhàng hơn.
*
Thời điểm xa cách càng gần, Lộc Ẩm Khê càng thích đi theo phía sau Giản Thanh như cái đuôi nhỏ.
Thông thường khi Giản Thanh đến phòng khám ngoại trú thì Lộc Ẩm Khê hiếm khi đi cùng cô. Hầu hết thời gian, nàng đều phụ giúp chạy việc vặt trong bệnh khu hoặc chơi piano ở phòng đàn.
Sau khi giao ban buổi sáng, Giản Thanh nói với Lộc Ẩm Khê: "Hôm nay theo tôi đến phòng khám ngoại trú đi."
Lộc Ẩm Khê không hề suy nghĩ, gật đầu đồng ý.
Ngụy Minh Minh ở bên cạnh kinh ngạc: "Lão bản, một mình em hầu hạ chị còn chưa đủ sao?"
Giản Thanh liếc cô ấy, không trả lời.
Cô ấy là sinh viên đầu tiên mà Giản Thanh nhận, là nghiên cứu sinh thạc sĩ. Ngoài mối quan hệ thầy trò ra thì các cô giống như những người đồng nghiệp thân thiết đến mức có thể tùy ý đùa giỡn.
Bậc thạc sĩ tập trung vào thực hành lâm sàng, khi có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, sau khi ra trường dễ kiếm việc làm, nhưng nghiên cứu khoa học hơi yếu. Nếu muốn nâng cao trình độ học vấn hơn nữa thì tiến sĩ hướng dẫn có thể thích nghiên cứu sinh có cơ sở nghiên cứu khoa học tốt; nếu muốn ở trong top ba, nghiên cứu khoa học cũng là một bước đệm.
Vì lý do này, Ngụy Minh Minh thường xuyên trêu chọc Giản Thanh: "Lão bản, chị phải nhanh chóng trở thành giáo sư để lấy tư cách giảng dạy cho học vị tiến sĩ. Nếu người khác không nhận em thì em sẽ đến tìm chị, chị phải nhận em làm đệ tử đầu tiên của chị."
Lộc Ẩm Khê cười, trêu chọc: "Anh Trương luôn nói sẽ nhận chị làm đệ tử."
Ngụy Minh Minh trợn mắt nhìn Trương Dược ở phía xa: "Chờ tên đó thăng chức giáo sư, e rằng phải đợi đến khi chị nghỉ hưu mới tái tuyển dụng."
Trương Dược tốt nghiệp chương trình 8 năm và Ngụy Minh Minh tốt nghiệp chương trình 5 năm, hai người bằng tuổi nhau.
Giản Thanh liếc nhìn cô ấy: "Em tự tin mình sẽ được tái