Nói xấu sau lưng người khác rồi bị bắt quả tang, người đó không chừa mặt mũi cho cô ấy mà còn thẳng thừng nói ra khiến Lan Chu đỏ bừng mặt, ngượng ngùng đứng lên, cúi đầu xin lỗi:"Bác sĩ, thực xin lỗi, là do tôi lắm lời, đáng ra tôi không biết rõ tình huống thì không nên bình luận về chị như vậy."
Vốn không quen thuộc với môi trường y tế nên cô ấy mới cảm thấy việc đuổi một đứa trẻ ra khỏi phòng bệnh trong khi em ấy vẫn còn muốn ở lại điều trị là quá tàn nhẫn.
Chử Yến bên cạnh Lan Chu cũng có chút xấu hổ, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh, hắn cúi đầu xin lỗi:"Bác sĩ Giản, thực xin lỗi, là do tôi đường đột."
Nhiều năm trước, hắn và Giản Thanh thực tập trong cùng một nhóm của khoa. Giản Thanh là bác sĩ thực tập máu lạnh nhất trong nhóm bọn họ, đơn độc, lãnh đạm và kiêu ngạo. Cô đối xử với tất cả bệnh nhân như thể họ là trường hợp để cô nghiên cứu và quan sát hơn là một bệnh nhân sống.
Thái độ cao cao tại thượng, lạnh nhạt này thật sự để lại ấn tượng sâu sắc với hắn.
Ấn tượng của hắn về sự thiếu đồng cảm và nhân văn của cô vẫn tồn tại cho đến tận bây giờ.
Giản Thanh không nhìn Lan Chu mà chỉ liếc cô ấy một cái, phớt lờ lời xin lỗi của cô ấy, lạnh lùng bóc ra vết sẹo của Chử Yến:"Nếu cậu là loại bác sĩ nhân đạo như vậy thì tại sao bây giờ cậu không dám cầm dao mổ nữa?"
Vết dao cứa vào đáy lòng khiến Chử Yến tái mặt, nắm chặt hai tay.
Sau khi chọc giận hắn, Giản Thanh nhoẻn miệng cười, tiếp tục nói thẳng:"Cậu cho rằng tôi không có tình người, còn tôi thì lại thấy rằng cậu là kẻ đạo đức giả."
Cô và Chử Yến đã được mọi người gán ghép cùng nhau từ lúc đại học cho đến tận bây giờ.
Mọi người đều cảm thấy hai người có thể trở thành một đôi hoặc là bạn bè, nhưng hai người họ không bao giờ hợp ý nhau. Cô cảm thấy Chử Yến là một kẻ đạo đức giả, lòng tốt của hắn thật sự rất giả tạo. Còn Chử Yến lại cảm thấy cô lạnh nhạt, không có y đức.
Đây không phải là mâu thuẫn lớn đến mức không thể hòa giải. Có thể tiếp tục là đồng nghiệp và tiếp tục hợp tác chỉ là một loại bất hòa tế nhị. Dường như khi cả hai sinh ra vốn dĩ đã bằng mặt không bằng lòng, bọn họ không có khả năng trở thành bạn trong cuộc đời này.
Lan Chu cố gắng giải thích, xin lỗi một lần nữa:"Bác sĩ, thực xin lỗi, vừa rồi là tôi lỡ lời, là lỗi của tôi, bác sĩ Chử cũng có nói tốt cho chị."
Giản Thanh không mở miệng, Lộc Ẩm Khê lên tiếng bảo vệ cô:"Bác sĩ Chử, khoảng thời gian thực tập đó đã trôi qua từ nhiều năm rồi, đã nhiều năm như vậy, anh không thể nhìn chị ấy dưới góc độ quá khứ như vậy được."
Lúc trước có lẽ Giản Thanh thật sự là con người lạnh nhạt, không có sự đồng cảm, không có nhân đạo, cũng chẳng nhân văn chăm sóc bệnh nhân. Cô chỉ biết lạnh lùng chữa trị cho bọn họ, nhưng thật ra cô chữa trị cho họ bằng cả tấm lòng và không làm ảnh hưởng gì đến y đức của mình.
Mặc dù lời nói của Lộc Ẩm Khê rất sắc bén nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng. Nét mặt Chử Yến hòa hoãn lại, hắn nén giận, lại cúi đầu xin lỗi:" Xin lỗi, đó là do tôi đã suy nghĩ thiếu chín chắn, không lựa lời mà tùy tiện đánh giá cậu như thế, nhưng tôi vẫn muốn nhấn mạnh với cậu rằng sự chăm sóc nhân đạo là điều cần thiết cho việc điều trị bệnh nhân ung thư."
"Đợi đến khi nào cậu có can đảm cầm lại dao phẫu thuật thì lúc đó cậu mới có tư cách giáo dục tôi." Giản Thanh không quan tâm lắm đến lời nhận xét và xin lỗi của Chử Yến. Khi trả đũa xong, cô liền vẫy vẫy tay với Lộc Ẩm Khê:"Em lại đây đi, chúng ta đi ăn cơm."
Lộc Ẩm Khê chào tạm biệt Lan Chu: "Chị đừng để ở trong lòng, hẹn chiều nay gặp lại."
Nói xong, nàng đi về phía Giản Thanh.
*
Trên đường đến nhà ăn, Giản Thanh búng thật mạnh vào trán Lộc Ẩm Khê:"Em dám thay mặt tôi tha thứ cho người ta à."
Đừng để ở trong lòng nghĩa là gì?
Lộc Ẩm Khê bị đau, xoa xoa trán mình, cố ý giảm bớt mâu thuẫn, nhẹ nhàng giải thích:" Chị Lan Chu không hiểu biết nhiều về môi trường y tế, vì vậy chị đừng để bụng mà."
Giản Thanh lạnh nhạt hỏi:"Tại sao em luôn nói tốt cho cô ấy?"
Lộc Ẩm Khê nhẹ giọng giải thích:"Chị ấy không phải là người xấu, chỉ là không hiểu rõ ngọn ngành mà thôi. Hôm nay chị ấy đến gặp Tang Tang với em là vì muốn hỗ trợ cho gia đình họ. Chử Yến tình cờ nghe thấy tình huống này, anh ấy cũng muốn tài trợ một khoản tiền, vì vậy cũng đến đây thăm hỏi. Em đoán là vừa rồi Tang Tang nói một câu khiến mọi người đồng cảm nên mới phản ứng thái quá như vậy."
"Em ấy nói gì?"
"Tang Tang hỏi em: Liệu em có thể chết chậm hơn một chút không, em muốn ở bên cạnh mẹ em thêm vài ngày nữa. Khi em ấy hỏi câu này, bọn em thật sự không biết trả lời như thế nào."
Giản Thanh nghe xong, trầm mặc một hồi lâu, sau đó nhàn nhạt ừ một tiếng:"Bọn họ đều là người tốt, chỉ có một mình tôi là người xấu mà thôi."
Đây là lời nói hiếm hoi mang chút xúc động. Lộc Ẩm Khê tinh ý hiểu ra, nàng nắm lấy tay cô, siết chặt:"Chị lại chịu ủy khuất có đúng không?"
Khoa ung bướu là khoa yêu cầu các bác sĩ thường xuyên phải giả thành người ác để thông báo những tin tức xấu, đây cũng là khoa thường xuyên tiếp nhận những cảm xúc tiêu cực nhất. Thậm chí, sẽ có những học giả đặc biệt lấy đội ngũ nhân viên của khoa ung bướu làm đối tượng nghiên cứu để khảo sát và nghiên cứu về căng thẳng tâm lý, tỷ lệ mắc bệnh trầm cảm và tình trạng mất việc làm.
Giản Thanh không trả lời, Lộc Ẩm Khê nắm lấy tay cô, lải nhải an ủi:"Chị không phải là người xấu đâu, ít ra trong lòng em là như vậy. Tuy thái độ của chị có phần lạnh lùng, không an ủi mọi người, không thích tiếp xúc và giải thích với họ nhiều, nhưng ngược lại thì chị đã cố gắng hết sức để điều trị, không chiếu lệ hay trốn tránh. Dưới cương vị của một bác sĩ thì chị thật sự đã đủ tận tâm với nghề rồi."
Nàng không giống với Giản Thanh, cô sẽ không khen người khác. Lộc Ẩm Khê lại rất giỏi khen ngợi, nàng còn có thể dẫn ra những ví dụ chi tiết:" Hơn nữa, chị không phải là hoàn toàn không có lòng nhân đạo. Chẳng hạn như khi Triệu lão sư còn sống, bà ấy không có người nhà đến để làm thủ tục nhập viện, có rất nhiều bác sĩ lo sợ khi tiếp nhận bà ấy nhưng chị thì không; còn có những chuyện sau khi bà ấy qua đời nữa, tuy chị không cần nhúng tay vào, chỉ cần kêu Vương Ân Nghĩa trực tiếp đến tìm gặp Chu lão sư lấy giấy chứng tử về là được, nhưng chị đã không làm như thế, chị đã tự xuống nước để đổi lấy tiền điều trị cho bà ấy. Còn có sự việc trong công viên ngày ấy nữa, khi chị nhìn thấy cô Hà ngã xuống, phản ứng đầu tiên của chị là đứng lên chạy đến cứu người; còn có sinh viên của chị nữa, họ thường xuyên nhờ chị tư vấn trong lúc tan học nhưng chị vẫn trả lời....."
Không cần biết Giản Thanh trong quá khứ là như thế nào, không cần biết nguyên tác 'Giản Thanh' là gì. Giản Thanh mà nàng từng tiếp xúc đã thay đổi rất nhiều, nhưng cô không giỏi biểu đạt những sự quan tâm đó bằng lời nói, cô không phải là người máu lạnh vô tình như những gì người đời nói.
Ở thế giới này, những gì nàng có thể làm đều bị giới hạn, nàng không thể thay đổi kết cục, không thể cứu những sinh mạng đó, thứ duy nhất nàng có thể thay đổi chính là sự lạnh lẽo u ám trên người Giản Thanh.
Nàng có thể cảm nhận được độ ấm trên người Giản Thanh.
Giản Thanh cũng nắm lấy tay Lộc Ẩm Khê, ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Cô không quan tâm đến việc người khác đánh giá mình như thế nào, cô chỉ để