Du Như Băng gánh vác trọng trách kiếm tiền cho Đường Hàn Thu và tiền tăng ca cho nhân viên Hoa Diệu, chỉ dựa vào một động tác có thể đem nam chủ phú nhị đại Cầu Vân Lập này sắp xếp đâu vào đấy rõ ràng.
Trên màn hình con số không ngừng về tăng lên, mỗi một giây một phút đều mang theo mùi tiền.
Sau một lúc lâu, Cầu Vân Lập rốt cuộc phản ứng lại, ôn nhu không còn tồn tại nữa, có chút hoảng hốt nói: "Từ từ, tôi có......"
Du Như Băng vừa nghe hắn nói lời này, dứt khoát lưu loát bấm dừng tính giờ, rất là bất mãn nói: "Có ý kiến thì nói nhanh lên, anh không biết thời gian là tiền tài sao?"
Cầu Vân Lập: "......"
Vậy còn không phải là tiền tài sao, có giá niêm yết rõ ràng!
Du Như Băng vỗ tay: "Được, bớt việc, giải tán đi, về nhà ngủ thôi."
Cầu Vân Lập giơ tay ngăn cản cô: "Từ từ! Ta không có ý kiến nữa!"
Chú Lục nhìn không được nữa, nghi hoặc mở miệng gọi một tiếng: "Thiếu gia?"
Loại quanh co lòng vòng này, rõ ràng rõ ràng là hành vi lừa tiền ngài còn cắn câu?!
Cầu Vân Lập giơ tay ý bảo hắn không cần nói nữa: "Em ấy nếu thiếu tiền, tôi đương nhiên có thể giúp đỡ, hơn nữa chút tiền này không tính là gì."
Lục thúc: "......"
Ông sắp không hiểu được yêu đương của người trẻ tuổi bây giờ.
Du Như Băng nghe rõ ràng mấy chữ "hơn nữa chút tiền này không tính là gì", ở trong lòng điên cuồng mắng hệ thống chó này: Đồ ngu ngốc này sao yên lặng vậy? Không ra chửi hắn khoe khoang giàu có sao?
【......】 Hệ thống lựa chọn giả chết.
Du Như Băng: Haiz, đúng là cái bia đỡ ngu ngốc.
Du Như Băng đối mặt với Cầu Vân Lập "Giúp đỡ người nghèo" tuyệt không khách sáo, bởi vì lúc này trên vai cô gánh hai ngọn núi lớn ——giúp Đường tổng kiếm tiền và tiền tăng ca cho nhân viên Hoa Diệu.
Cho nên đã sớm bắt đầu quán triệt tư tưởng chứng minh chính sách "Có thể kiếm nhiều thêm một chút", có tiền đưa đến trước mặt cô còn không kiếm chính là đồ ngốc!
Đương nhiên, mục đích chủ yếu của cô vẫn là chặn lại ảo tưởng phiền toái của Cầu Vân Lập, để hắn tự động rời xa mình.
Cô cứ tưởng tượng đến ở cốt truyện chính Cầu Vân Lập bá vương ngạnh thượng cung lạp tức cảm thấy đầu muốn bốc khói, cho nên muốn dựa vào phương pháp trực quan hiệu quả nhất để Cầu Vân Lập tự mình cút đi, đó chính là để cho hắn tiêu tiền mua dạy dỗ!
Để hắn phát hiện, hắn sở dĩ cho rằng cô yêu hắn chứ không giống những nữ nhân xum xê đê tiện bên ngoài yêu mặt với tiền của hắn, kỳ thật so với những nữ nhân bên ngoài đó —— cô cũng chỉ yêu tiền của hắn!
Một khi bạch liên hoa không hề thuần khiết, tra nam này sẽ tâm như tro tàn không quấy rầy cô.
Cái bọn họ yêu, chỉ là sự thuần khiết đặc biệt đó thôi.
Du Như Băng quay mặt qua chỗ khác nhìn Hàn Vi, ngữ khí nghiêm túc mười phần hỏi: "Trợ lý Hàn, tôi có thể ra giá 100 triệu không?"
Cầu Vân Lập: "???" Như thế nào còn tăng giá như vậy nữa!
Đầu bên kia điện thoại Đường Hàn Thu nghe câu nói này, vừa cảm thấy không nói nên lời vừa buồn cười, cô cũng chưa bắt đền 100 triệu, Du Không Như Băng này lại nghĩ chỉ dựa vào một chút thời gian nói chuyện này thì muốn 100 triệu?
Ăn không ít a.
Chú Lục sợ thiếu gia nhà mình bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng, đoạt lời nói: "Du tiểu thư, tại sao cô lại cố định lên giá như vậy, đây là hành vi không đạo đức!"
Du Như Băng một thân chính khí nói: "Đồ ăn có thể tăng giá, tại sao tôi lại không được tăng? Đây rõ ràng là hiện tượng bình thường của cuộc sống, chú tại sao nói tôi không có đạo đức, chú muốn cản trở đời sống con người phát triển hả? Chú này, chú có tư tưởng nguy hiểm lắm đó!"
Cô tức giận nói một hơi, phóng khoáng lưu loát, vô cùng trôi chảy, thậm chí vận dụng kỹ năng thượng cương thượng tuyến*, chỗ nào trong lời nói đều có thể thấy được phong thái người thích gây chuyện**.
*thượng cương thượng tuyến: đưa lên cương lĩnh, đưa lên đường lối
Chỗ này bạn nào search gg là ra nha, mình nghĩ ý câu này có nghĩa là kiểu chuyện bé xé ra to ấy, chuyện nhỏ nhưng đưa lên cương lĩnh đưa lên đường lối như cách mạng, mà mình không biết edit sao nên để nguyên
**gốc là "giang tinh", mình không để nguyên tại vì mình không thích chữ này, đọc cứ không thuận miệng sao ấy
Chú Lục lần đầu thấy người thích gây chuyện có hoả lực mạnh như vậy, đương nhiên bại trận rồi, mím môi, không nói nữa.
Hàn Vi kịp thời ngăn cản hành vi kiếm chuyện của Du Như Băng: "Tôi kiến nghị bán giá gốc là được rồi."
"Dù sao Đường tổng cũng không bắt đền 100 triệu."
Một ngàn vạn còn chưa tới.
Du Như Băng: "Đó là bởi vì Đường tổng của chúng ta thiện lương!"
Đang ngồi nghe diễn Đường Hàn Thu: "......"
Đột nhiên nịnh hót?
Hàn Vi đối với mọi hình thức nịnh hót của cô ấy với Đường Hàn Thu sắp chết lặng rồi.
Du Như Băng lộ vẻ đáng tiếc, nhỏ giọng nói: "Không thể tăng cao hơn chút sao? Tôi thật sự muốn để hắn tiêu tiền mua dạy dỗ, sau này còn có thể tránh xa tôi một chút."
Hàn Vi: "Cá nhân tôi cho rằng, năm vạn mua một giờ nói chuyện, cũng đủ cho dạy dỗ rồi."
Những siêu sao nổi tiếng, hay là người có kinh nghiệm thương trường của thương nghiệp khổng lồ, bọn họ có thể tuỳ ý yêu cầu đầu tư ngàn vạn, đều là không làm thất vọng giá trị con người của họ.
Nhưng mà Du Như Băng không phải dạng trên, chỉ là người thường thôi, tiêu tiền mua một tiếng nói chuyện với cô, xuất phát từ góc độ thương nghiệp, năm vạn này cơ bản là xem như ném đá vào sông.
Cho nên nói là dạy dỗ cũng không quá ——đầu óc Cầu Vân Lập có vấn đề mới có thể cắn câu.
Hàn Vi tiện đà bật loa lên: "Đường tổng bảo em lấy ra khí thế Có thể kiếm nhiều một chút thì kiếm , không cần khách khí với Cầu thiếu gia."
Nếu em ấy lại điên cuồng tăng giá, Cầu Vân Lập sợ là muốn lập tức bỏ của chạy lấy người.
Đến lúc đó, ngay cả 5 vạn tiền dạy dỗ cũng không lấy được rồi.
Du Như Băng suy nghĩ một lát, hướng Cầu Vân Lập quơ di động: "Năm vạn một giờ, còn ý kiến gì nữa không?"
Cầu Vân Lập sợ cô lại làm ra hành động gì, vội vàng nói: "Không có, năm vạn là được rồi!" Sau đó cử động chân vội vàng đi đến gốc cây kia.
Du Như Băng cầm điện thoại chủ động đi đến gốc cây kia, Hàn Vi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, lập tức giữ tay cô lại, thấp giọng dặn dò: "Du tiểu thư, đừng làm trái pháp luật!"
Du Như Băng liếc mắt nhìn Cầu Vân Lập đang ở đằng xa, có chút buồn bực nhỏ giọng nói: "......!Tôi cũng chưa nói muốn lấy mạng chó của hắn đâu?"
Hàn Vi dừng