Du Như Băng quả thực hoài nghi lỗ tai mình: "Anh lặp lại lần nữa?"
Cầu Vân Lập gắt gao nắm lấy một đoạn cánh tay tinh tế trắng nõn của cô: "Tôi muốn em khởi tố Đường Hàn Thu, sẽ lấy được 1000 vạn tiền bồi thường."
Một ngàn vạn......!Tiền bồi thường.
Du Như Băng hơi nheo lại mắt: "Tôi lấy cái gì đi tố cáo?"
Cầu Vân Lập cười cười: "Ngày hôm qua cô ta đánh em em quên rồi sao? Em có thể khởi tố cô ta xâm phạm an toàn cá nhân, bồi thường một ngàn vạn, luật sư tôi có thể giúp em tìm."
Du Như Băng cảm thấy hắn vô cùng tự tin: "Anh hình như tự tin quá? Nhà Đường tổng còn có đoàn luật sư Thắng Thiên anh quên rồi sao?"
Ở cốt truyện chính cô biết được cấp dưới của Đường Mặc Uyên là đoàn luật sư Thắng Thiên vô cùng lợi hại, là trình độ chỉ dựa vào tên đã có thể làm người khác quỳ xuống kêu ba ba rồi.
Cầu Vân Lập bình tĩnh, vẫn là dáng vẻ nắm chắc thắng lợi: "Tin tưởng tôi, tôi nắm chắc có thể cho em thắng kiện."
Trong tay hắn có giữ một bằng chứng, nhưng không thể thông báo cho thiên hạ quá sớm, cũng không thể bây giờ bày ra cho cô ấy xem.
Bất quá hắn có thể khẳng định, chỉ cần Du Như Băng chịu ra mặt tố cáo Đường Hàn Thu, chứng cứ này nhất định có thể giúp cô ấy thuận lợi lấy được tiền bồi thường.
Cho dù có chướng ngại vật là Thắng Thiên, Đường Hàn Thu cũng không có cách không bỏ một đồng—— ít nhất cũng phải bỏ ra 500 vạn!
Đây vẫn là chủ ý của Cầu Hải Ninh, ông ta không nghĩ chỉ để một mình Cầu gia ngoan ngoãn bỏ tiền, Đường gia cũng phải nhỏ chút máu mới được.
Mà công tác thuyết phục Du Như Băng, tự nhiên là giao cho người có quan hệ với cô ấy là Cầu Vân Lập.
Du Như Băng thật sự không hiểu được tự tin của hắn đến từ nơi nào, không ngọn được nhướng mày một chút, tò mò hỏi: "Anh nghiêm túc? Không sợ tôi nói cho Đường tổng?"
Cô trước đó rõ ràng thổi phồng Đường Hàn Thu đến tận trời, tư duy bình thường chẳng lẽ không phải cảm thấy cô cùng chiến tuyến với Đường Hàn Thu sao? Tại sao còn có dũng khí bảo cô đi tố cáo chiến hữu của mình chứ?
Bởi vì không thể từ chối tiền bồi thường 1000 vạn?
Bất quá cô không thể phủ nhận 1000 vạn tiền bồi thường đối với người bình thường mà nói xác thực là cực kì dụ hoặc.
Cầu Vân Lập gắt gao nắm chặt cổ tay cô, tự tin nói: "Tôi tin tưởng em sẽ không.
Dù sao em thiếu tiền như vậy, hơn nữa Đường Hàn Thu một chút cũng không tốt, không phải sao?"
Đúng vậy, cho dù trước đó Du Như Băng điên cuồng thổi phồng Đường Hàn Thu, làm ra hành vi khác biệt so với lần đầu tiên gặp mặt, cô ở trong lòng hắn như cũ vẫn là người không yêu tiền tài, không giống người bình thường, cô gái sạch sẽ.
Hắn tin tưởng chắc chắn tất cả hành vi của cô đều xuất phát từ bất đắc dĩ, bị bắt buộc.
Cô vì thiếu tiền mà ủy khuất bản than ở Hoa Diệu, hắn sẽ chỉ cảm thấy đau lòng mà sẽ không trách cứ cô cuối cùng vẫn là nữ nhân khuất phục với tiền tài.
Bởi vì hắn điều tra bối cảnh của cô, mẹ ruột cô mất sớm, trong nhà đối xử với cô không tốt, cho nên mười bốn tuổi cô rời nhà sống tự lập.
Sau đó ba cô cưới mẹ kế, hai người sinh ra một bé trai, bây giờ học sơ trung.
Cô tuy rằng quan hệ với trong nhà không tốt, nhưng mỗi tháng vẫn đi làm thêm kiếm tiền, sau đó đem tiền kiếm được gửi về nhà, ép bản thân mình thật sự quá khổ sở, sinh hoạt này con nhà giàu bọn họ không thể chịu đựng được.
Cô "Tham tiền", chỉ vì hiếu thuận thôi.
Dù cho người trong nhà không nhìn thấy đối đãi của cô ấy, cô vẫn lấy ơn báo oán, cô gái tốt như vậy, hắn có lý do gì không yêu cô đâu?
Vậy nên hắn yêu cô, cũng vô cùng đau lòng cho cô, cảm thấy cô ở Hoa Diệu chịu cực khổ rất nhiều—— nhìn xem, cô bây giờ mỗi thời khắc đều đem chữ "Đường tổng" treo bên miệng, không chịu khổ như thế nào giống như trúng tà vậy, ba câu không rời chữ Đường Hàn Thu?
Ánh mắt Cầu Vân Lập càng thêm trìu mến, giống như cô là người đáng thương nhất trên đời, hận không thể tự mình chạy đến Hoa Diệu xé bỏ hợp đồng đã ký của cô, mang cô về Phong Đình bồi dưỡng cho tốt.
Trong mắt hắn chứa ánh sáng ôn nhu, âm điệu mềm mại, lặp lại nói: "Tôi tin tưởng em."
Du Như Băng vô cùng hoài nghi hắn lại tự mình thông não kiểu gì, vì cô phát hiện công lực thông não của nam chủ này thật sự rất mạnh, không đi viết tiểu thuyết thì chính là nhân tài không được trọng dụng.
Cô hừ một tiếng, nói: "Đều là anh tiêu tiền, tôi sẽ dạy cho anh cái này."
Cầu Vân Lập hơi nghiêng đầu: "Cái gì?"
Ánh mắt Du Như Băng lạnh lùng: "Hôm nay để cho chị đây tới dạy dỗ mày —— cái gì gọi là không nên tự tin mù quáng !"
Cô bỗng nhiên ném tay hắn ra, quay đầu lại, cao giọng về phía tai nghe Bluetooth của Hàn Vi điên cuồng gào thét: "Đường tổng!"
"Cầu Vân Lập mắng chị!!!"
Cầu Vân Lập: "???"
Cầu Vân Lập chấn kinh rồi: "Tôi mắng cô ta khi nào?!"
Du Như Băng dừng một chút, âm thanh lớn hơn nói thêm một câu: "Còn châm ngòi ly gián để tôi tố cáo chị!!!"
Một