Hôm nay Cầu Vân Lập đến Hoa Diệu, là thật lòng thật dạ muốn xin lỗi Đường Hàn Thu, hơn nữa muốn bắt đầu lại với cô một lần nữa.
Buổi tối ngày đó bị Du Như Băng lừa tiền, sau khi quay về hắn đã tự hỏi rất nhiều, bao gồm cả những lời khen của Du Như Băng dành cho Đường Hàn Thu rõ ràng là thật lòng thật dạ.
Ban đầu hắn thực sự khó hiểu với hành vi của Du Như Băng, thậm chí còn nghĩ rằng cô ấy bị hạ thuốc, nhưng không thể không thừa nhận hành vi khen ngợi Đường Hàn Thu không ngớt lời của Du Như Băng có chút tác dụng tẩy não.
Sau khi hắn trở về, trong đầu hắn thỉnh thoảng vẫn vang lên những lời khen của Du Như Băng dành cho Đường Hàn Thu.
—— Đường tổng của chúng tôi chính là ngân hà là sao trời, là núi non biển lớn, là ánh nắng chói chang.
Vô cùng tự nhiên lược bỏ vế đằng sau của câu "Sinh vật đầu óc đơn giản giống như anh vậy căn bản không thể cảm nhận được sự tồn tại tuyệt vời này!".
Lòng hắn trầm lắng xuống để suy nghĩ xem Đường Hàn Thu có giống như Du Như Băng nói tốt như vậy hay không, cuối cùng phát hiện ra một điều kỳ diệu —— cô chính là như vậy.
Cô sinh ra trong một gia đình ưu tú nhất, được cẩn thận che chở từ nhỏ đến lớn, ngoại hình vượt trội cho đến nay không ai có thể so sánh được, hơn nữa có cách cư xử đúng mưc và lễ phép, hoàn toàn là một cô công chúa tao nhã của hoàng thất.
Sau đó, cô được nhận vào Ivy League bằng chính năng lực của mình, học thức xuất sắc để mọi người khen ngợi khâm phục.
Nghĩ về điều này, cô thực sự rực rỡ như ngân hà sao trời, tốt đẹp như núi non biển lớn, nhiệt huyết như ánh nắng chói chang.
Một người tốt như vậy đã từng rất thích hắn, thích hắn vô điều kiện.
Nhưng hắn đã từng có mắt không tròng không thấy được cô, còn cảm thấy cô cố tình gây rối.
Hắn có chút tiếc nuối, phiền muộn.
Một người phụ nữ tốt như vậy, một người bạn đời có phẩm chất tốt như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới có thể có mắt không tròng, ngoảnh mặt làm ngơ!
Điều đáng sợ hơn chính là, hắn vậy mà cảm thấy tiếc nuối, phiền muộn về chuyện này! Điều đó chứng tỏ trái tim hắn đã không chỉ chứa một mình Du Như Băng, bây giờ một nửa của nó đã được trao cho Đường Hàn Thu.
Hắn rất nhanh rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan*.
Hai người phụ nữ này, hắn cũng không biết nên chọn ai mới phải.
Hắn thích vẻ ngoài của cả hai, hai người họ ai hắn cúng muốn.
*Nghĩa: Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong
Đặc biệt......!Đặc biệt là dục vọng chiếm hữu chết tiệt đang quấy phá, càng không chiếm được càng muốn đến gần.
Hắn cảm thấy đau khổ về điều này, còn đau khổ trong một thời gian dài, cuối cùng quyết định đi tìm cậu ba nhà họ Đường Đường Thịnh Đồng kể lể, tìm một lời khuyên bảo, đàn ông chắc là càng hiểu đàn ông hơn, cũng có thể cho hắn lời khuyên hữu ích.
Sau đó vị em trai có quan hệ tốt với hắn cũng vui vẻ bảo hắn đến tìm Đường Hàn Thu.
Đường Thịnh Đồng nói qua điện thoại với hắn như thế này: "Kết hôn rất coi trọng môn đăng hộ đối*, gia thế của anh nên kết hôn với chị của tôi.
Hơn nữa hai người vốn là thanh mai trúc mã*, chị tôi lại thích anh nhiều năm như vậy, có cơ sở tình cảm, anh theo đuổi chị ấy nhất định sẽ dễ dàng hơn so với theo đuổi cô Du, đương nhiên phải chọn chị ấy rồi."
*Môn đăng hộ đối: hiểu theo nghĩa rộng là muốn đám cưới thì vợ chồng về căn bản phải có cùng hệ quy chiếu mới hòa hợp được lâu bền, ở đây nghĩa làhai bên thông gia cân xứng với nhau về gia thế
*Thanh mai trúc mã: câu thành ngữ dùng để ám chỉ những cặp nam nữ quen biết nhau khi mới chập chững biết đi
Lúc ấy hắn cảm thấy lời nói này rất có lý lẽ, đáy lòng gần như chẳng hề đấu tranh chút nào đã bị thuyết phục mất.
Vậy nên hôm nay hắn đã đặt một bó hoa hồng lớn nóng bỏng, sau đó lấy hết can đảm đi đến Hoa Diệu, cuối cùng hạ quyết tâm —— nếu xin lỗi thành công, thì buông tay Như Băng, cùng Hàn Thu bắt đầu tốt đẹp đi.
Chỉ là...!tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Sau khi Đường Hàn Thu nhìn thấy hoa, viền mắt đột nhiên đỏ lên, nước mắt không ngừng tuôn ra, giống như hai chuỗi châu ngọc đứt đoạn, từng hạt châu rơi xuống.
Hắn nghĩ chắc là cảm động rồi, là khúc nhạc dạo để hai người bắt đầu lại lần nữa.
Hắn còn cảm thấy hành động lựa chọn tặng hoa hồng của bản thân là sáng suốt, dù sao trên đời này cũng không có người phụ nữ nào có thể từ chối một bó hồng lớn đỏ tươi kiều diễm.
Sau đó bị một tay Đường Hàn Thu phá tan mộng tưởng.
Cô giơ tay lên hất mạnh hộp quà kèm hoa xuống đất, hơi thở rối loạn, mắt trợn tròn, vẻ mặt tức giận, như thể vừa nhìn thấy kẻ thù.
Sau đó cô bắt đầu điên cuồng hắt xì, bỗng nhiên đứng dậy vội vàng đi về phía cửa sổ đang đóng chặt, sau đó lại vội vàng mở cửa sổ trong suốt ra, gió Bắc lạnh thấu xương lập tức rít gào thổi vào phòng, xuyên qua mái tóc dài mềm mại gợn sóng của cô, ôm lấy dáng người mảnh khảnh ấy, hình bóng cô lúc này có vẻ yếu ớt vô cùng.
Cầu Vân Lập vẫn chưa nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.
Hàn Vi quyết đoán kịp thời, sải bước đi tới, mở nắp hộp quà bỏ vào bó hoa hồng lớn đỏ tươi rồi đóng chặt lại, sau đó dứt khoát ôm vào người, nhanh chóng ra khỏi phòng tiếp khách, hành động nhanh như một cơn gió.
Cô đi ra ngoài giao hoa cho nhân viên đang rảnh rỗi làm việc gần đó, nghiêm khắc dặn dò: "Lập tức vứt bó hoa này ra khỏi Hoa Diệu, thùng rác ở Hoa Diệu cũng không cho phép xuất hiện."
Ánh mắt cô trầm xuống, giọng nói mạnh mẽ không thể làm trái lại: "Nếu Đường tổng ở Hoa Diệu lại nhìn thấy bó hoa này, cậu cũng đừng đi làm nữa."
Cô bàn giao xong, nhân viên đối diện rùng mình một cái, vội vàng cầm lấy bó hoa trong tay cô, lấy tốc độ 800 mét trên giây lao về phía thùng rác bên ngoài Hoa Diệu.
Hàn Vi xoay người trở về phòng tiếp khách.
Đường Hàn Thu vẫn đứng bên cửa sổ cố gắng để bản thân hồi phục càng sớm càng tốt, nước mắt cô vẫn không ngừng chảy xuống, nhưng tình trạng hắt xì có chiều hướng tốt đẹp một chút.
Đầu sỏ gây tội Cầu Vân Lập vẫn đắm chìm trong mộng.
Hàn Vi bước lên hỏi: "Đường tổng, tôi đưa ngài đi bệnh viện nhé?"
Đường Hàn Thu hơi cúi người, chống hai tay bên cửa sổ, sau khi nghe lời cô ấy nói thì hít hít cái mũi, đôi mắt đỏ hoe liếc cô ấy một cái, rồi lại thu hồi tầm mắt, hàng mi đen như lông quạ nhẹ nhàng rung động, một giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ rơi xuống đất.
Mỹ nhân rơi lệ, mãi mãi là phong tình vạn chủng.
Nhưng cô bây giờ không chỉ có phong tình, còn có thảm nữa.
"Hắt xì —— hắt xì ——" lại thêm hai cái hắt xì, đầu óc cô choáng váng trong giây lát.
Hàn Vi xoay người lấy một hộp giấy ở trên bàn, đưa tới trước mặt cô.
Cô rút hai tờ, đứng dậy lau cái mũi đỏ hoe, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh: "Không cần."
May mắn cô chỉ dị ứng phấn hoa ở mức độ nhẹ, không phải đặc biệt nghiêm trọng, kịp thời chặn lại ngọn nguồn dị ứng còn có thể tự cứu một lần.
Nếu không bó hoa lại lớn như vậy, cô có thể qua đời tại chỗ.
Người trong nhà thương yêu cô, vì thế một chút xíu hoa lá cũng không để cô nhìn thấy.
Trăm triệu lần không nghĩ tới Cầu Vân Lập hôm nay vậy mà vội vàng đi tìm chết!!!
Cầu Vân Lập cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, hắn sững sờ, nghi ngờ hỏi một câu: "Em......!Dị ứng phấn hoa à?"
Đường Hàn Thu hai mắt đẫm lệ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như dao, chỉ hận không thể đâm xuyên tên đầu sỏ gây tội này!
Vẽ mặt hắn ngỡ ngàng vô tội, ngược lại chỉ để cô cảm thấy bực bội.
Cô mặc kệ Cầu Vân Lập có thích bản thân cô hay không, nhưng hai người bọn họ tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hắn như thế nào có thể ngay cả việc cô dị ứng phấn hoa cũng không biết?!
Cầu Vân Kiệt chỉ là em trai hắn còn biết, hắn làm anh trai vậy mà chẳng biết gì cả!
Cô xem như biết được hắn trước đây không để ý mình bao nhiêu, căn bản xem cô như không khí.
Cứ nghĩ đến mình bị hệ thống khống chế chạy đi thích tên đàn ông ngu xuẩn như vậy, cô đã cảm thấy nổi giận, buồn nôn!
Cô lau đi nước mắt lấp lánh, khí thế uy hiếp lạnh lùng nói: "Cầu Vân Lập, anh đi xin lỗi hay đi mưu sát vậy?"
Vẻ mặt của Cầu Vân Lập cứng lại, biện minh cho bản thân: "Tôi xin lỗi Hàn Thu, tôi thật sự không biết em dị ứng phấn hoa, tôi không phải cố ý, em tha thứ cho tôi được không?"
Đường Hàn Thu giơ tay ra ngăn cản hắn tiếp tục nói chuyện, hai hàng lông mày khó chịu nhíu lại, cố gắng ép xuống cảm giác buồn nôn, vô cùng hoang mang nhìn sang Hàn Vi hỏi: "Hắn vừa mới gọi tôi là cái gì?"
Hàn Vi: "Anh Cầu gọi ngài là Hàn Thu ."
Ánh mắt Đường Hàn Thu lập tức lạnh xuống, vò khăn giấy trong tay thành hình tròn, giận dữ quăng xuống đất, nguy hiểm nói: "Cái thứ như đầu óc này, đúng là không phải ai cũng có."
Lông mày Cầu Vân Lập chùng xuống, có cảm giác bị xúc phạm, hiện nguyên hình ngay tại chỗ, trở về dáng vẻ duy ngã độc tôn trước đây không cho phép phụ nữ sỉ nhục mình: "Tôi hôm nay đến Hoa Diệu vì muốn xin lỗi em rồi bắt đầu lại lần nữa, dị ứng phấn hoa là do tôi sơ suất, nhưng tôi đã xin lỗi rồi, em tại sao lại nói chuyện vẫn khó nghe như vậy?"
Bá đạo tổng tài một giây quay lại trên người hắn: "Người phụ nữ này, em cuối cùng muốn làm sao?"
Hành động rút khăn giấy của Đường Hàn Thu dừng lại, chỉ hận không thể lập tức đi khám tai mình ngay bây giờ.
Xin lỗi?
Bắt đầu lại lần nữa?
Hắn cuối cùng đang nằm mơ hão huyền cái gì? Ai muốn bắt đầu lại với hắn?
"Cầu Vân Lập, tôi khuyên anh tỉnh táo chút đi." Cô kiên quyết nói rõ quan điểm của mình, từng câu từng chữ một, "Tôi đối với anh chút xíu hứng thú cũng không có, tôi có thích phụ nữ cũng không thích anh."
Cô di chuyển bước chân chậm chạp đi về phía hắn, phong thái uy nghiêm như nữ vương tuần tra biên giới không thể xâm phạm.
Gió Bắc gào thét, ở phía sau vì cô phô trương sức mạnh cổ vũ.
Cầu Vân Lập ngẩn người một lúc, quên mất phản bác —— trước đây hắn rốt