Nàng Là Vai Chính

41: Chương 40


trước sau


Chuyện phát triển đến nước này, trên người Du Như Băng lại thêm một hộ khẩu "Fans bà xã", tất cả nguyên nhân đều do nam chủ Cầu Vân Lập và cái hệ thống chết tiệt kia gây ra.

Nếu không phải nam chủ tự mình đa tình, luôn cho rằng cô ấy thích bản thân mình, cho rằng cô ấy với mình còn có khả năng, còn hệ thống không phải luôn muốn để cô ấy làm bạch liên hoa kết thành một đôi với nam chủ à, cô ấy đang yên đang lành làm một fans sự nghiệp chuyên nghiệp đến cảm động đất trời sẽ đột nhiên thay đổi thành fans bà xã sao?
Sẽ không.

Cho nên nghiên cứu về gốc rễ của chuyện này, nam chủ và hệ thống là người thúc đẩy lớn nhất, đây chẳng lẽ có gì sai hả?
Hoàn toàn không sai.

Đây là một câu trả lời tiêu chuẩn, vì vậy cô ấy trả lời trôi chảy, nhanh chóng và tự tin.

Tôi ham thân thể chiến hữu cách mạng của tôi không phải tôi đê tiện, là nam chủ với hệ thống đê tiện!
Đương sự Đường Hàn Thu chân trước vừa mới cùng chiến hữu cách mạng tiến thêm một bước kết thành đồng hội đồng thuyền, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nắm tay nhau đối đầu với hệ thống không thể nói là tình sâu nghĩa nặng, chân sau đã bị chiến hữu cách mạng ham muốn thân thể mình.

Trong một khoảnh khắc, cô không nói nên lời.

Chủ yếu là đôi khi suy nghĩ của người chiến hữu cách mạng này.....!Thật sự khác với người thường.

Hơn nữa lần này vẫn là "Dưới sự giúp đỡ của ông Cầu".

Đường Hàn Thu ngồi ở ghế sau, nhắm mắt lại, cảm thấy đau đầu giơ tay lên xoa bóp ấn đường, chậm rãi thở ra một hơi ngột ngạt ngưng tụ trong lồng ngực, hỏi từng câu từng chữ qua điện thoại: "Hắn có phải muốn chết hay không?"
Mặc dù mục đích của họ là từ chối nam chủ Cầu Vân Lập và hệ thống, nhưng cái tên nam chủ chó má Cầu Vân Lập này ngược lại còn khiến Du Như Băng ham muốn thân thể của cô là chuyện gì đây?!
Đây có phải nam chủ chính trực không hả?!
Cô mở nửa mắt, lại nhắm mắt, thở dài nặng nề lần nữa.

Cô quên mất, Cầu Vân Lập vốn dĩ không phải nam chủ chính trực gì.

Một mực tự mình đa tình, dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, còn bá vương ngạnh thượng cung lấy đi sự trong trắng của người ta —— làm sao nhìn cũng không giống chuyện nam chủ chính trực sẽ làm.

Hàn Vi khẽ nâng mắt, liếc nhìn dáng vẻ cấp trên nhà mình qua gương chiếu hậu, không hiểu sao, lại cảm thấy cô không khỏi có chút bi thảm.

Nhưng cô ấy cũng không nói nhiều, nhanh chóng thu lại tầm mắt tập trung lái xe.

Du Như Băng không ngừng kiên trì "Bôi đen" Cầu Vân Lập: "Đúng vậy, hắn chính là muốn chết, nếu không, sao lại xúi giục em đi ham muốn thân thể chị chứ?"
"Con bà nó, thứ người như vậy, lòng dạ thật đáng chết!"

Cầu Vân Lập: "......"
Trước mặt tôi còn đổ thừa, cô thật sự không biết xấu hổ hả?!
Du Như Băng bổ sung: "Hắn còn ham muốn thân thể của chị!"
Cầu Vân Lập: "???"
Sắc mặt hắn xanh mét, lập tức tiến lên hai bước, giật điện thoại trong tay cô ấy lại, chuyển qua đưa sát lên tai mình, quay người lại rời khỏi đây, muốn tìm một nơi yên tĩnh để giải thích rõ ràng cho Đường Hàn Thu.

Cầu Vân Lập vừa đi vừa nói: "Em đừng nghe cô ta nói bậy, tôi không có xúi giục cô ấy ham, ham thân thể em......"
Dù gì cũng là một cậu ấm có học thức, nói đến loại chuyện này, vẫn có chút ngại ngùng.

Điện thoại của Du Như Băng đột nhiên bị giật, sửng sốt một chút, sau khi hoàn hồn lại khẽ phun ra một câu hung ác: "Chết tiệt, cháu trai!" Lập tức đuổi theo, "Trả điện thoại cho tôi!"
Hai cặp chân dài của Cầu Vân Lập tăng tốc độ trong giây lát, dứt khoát chạy.

Đôi mắt Du Như Băng bỗng nhiên mở to, chạy theo phía sau: "Chết tiệt, chạy cái rắm!"
"Thằng cháu trai này, mau dừng lại cho bà nội anh!!"
Hai học sinh tiểu học trực tiếp bắt đầu trò chơi người truy ta đuổi, bóng dáng nhanh như chớp biến mất ở chỗ khúc cua, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy vài câu thô tục phát ra từ giọng nói thịnh nộ của Du Như Băng.

Đàm Tịch: "......"
Mặc dù nhưng......!cả đời này không ngờ mình còn có thể thấy cậu chủ lớn của Phong Đình bị người khác truy đuổi?
Sau đó cúi đầu xuống thoáng liếc nhìn kẹo trong tay mình, sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ lập tức nhấc chân đuổi theo: "Từ từ! Chị gái cô ăn viên kẹo trước đi!!!"
Lỡ như lát nữa cô ấy lại bùng nổ, cậu chủ lớn nhà họ Cầu chẳng phải muốn "Máu bắn tung tóe tại chỗ" luôn hả?!
"Các chị em, xã hội pháp quyền!!!"
Nhìn thấy bóng dáng của Đàm Tịch nhanh chóng biến mất ở khúc cua, A Đặc và Chu Văn Quân đều ngơ ngác: "......."
A Đặc: Đó hình như là điện thoại di động của tôi đúng không?
Hai học sinh tiểu học vì điện thoại của cậu đánh nhau là tình huống gì?
A Đặc liếc nhìn Chu Văn Quân, rồi nhìn sang lớp A, bên trong thỉnh thoảng phát ra ca khúc chủ đề《 Tôi là nhân vật chính 》, hoàn toàn không bị quấy rầy bởi những âm thanh lộn xộn bên ngoài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lại nhìn xung quanh thấy được người quay phim đang đứng cách đó không xa, lập tức lại không nhẹ nhõm nữa —— lại phải đi thương lượng với đạo diễn, xóa tất cả những thứ này.

A Đặc an ủi Chu Văn Quân: "Cô trở về luyện tập trước đi, chăm chỉ luyện tập, mong chờ buổi biểu diễn ngày mai của cô."
Chu Văn Quân sững sờ gật đầu.

A Đặc dịu dàng khẽ cười nhẹ với cô: "Còn nữa, đây đều là bí mật."
Chu Văn Quân định thần lại, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

Cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, cô vẫn rất rõ ràng.


A Đặc tin tưởng cách làm người của Chu Văn Quân, chắc chắn cô đồng ý là có thể làm được, vì vậy đã gác lại những việc hiện tại, quay đầu đuổi theo.

Nào biết lúc cậu đuổi kịp đã cùng Đàm Tịch nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kích thích —— anh trai ruột của cậu, hai tay nắm chặt cổ tay Du Như Băng, ép cô ấy vào tường.

...!
Hai người giống như chạy đua trăm mét, chật vật di chuyển chân dài, âm thanh ồn ào xuyên qua camera và máy quay phim, chỉ để lại hai bóng người sót lại, khiến các nhân viên công tác sửng sốt một chút.

Cầu Vân Lập mới vừa chạy đến một góc chết không có theo dõi, đã bị Du Như Băng đuổi tới, cổ áo phía sau đột nhiên bị cô ấy kéo ra, cả người hoảng sợ lùi lại mấy bước.

Du Như Băng dùng tay giật lấy điện thoại của A Đặc, tự nhiên hất tay hắn ra, hắn buộc phải xoay người một vòng tại chỗ, đầu choáng váng trong phút chốc, mới đứng vững được.

Du Như Băng lấy được di động lập tức tố cáo, cũng mặc kệ bản thân có đang thở hổn hển hay không: "Đường, Đường tổng, Cầu Vân Lập giật, giật điện thoại của em!"
Đó hình như không phải là điện thoại của cô ấy thì phải......!
Đường Hàn Thu có chút không nói nên lời: "Nghe thấy rồi."
Lúc Du Như Băng đang đuổi theo Cầu Vân Lập, há mồm ngậm miệng một câu cháu trai, kêu như gặp kẻ gian vô cùng hăng say, truyền qua điện thoại không sót một chữ nào, Đường Hàn Thu đương nhiên biết vừa rồi bọn họ xảy ra chuyện gì.

Hai người kia......!Thật sự quá ấu trĩ.

Thân là tổng tài của điện ảnh Hoa Diệu cô đây, chốc lát đã muốn trở thành giáo viên tiểu học giúp học sinh tiểu học đòi lại công bằng.

Chẳng qua lòng của giáo viên tiểu học như cô là thiên vị.

Đường Hàn Thu: "Em bật loa ngoài lên."
Cầu Vân Lập nhìn tình hình tiến lên một bước, Du Như Băng thấy thế đã lùi lại một bước, cảnh giác nói: "Anh còn qua đây?" Sau đó nhanh chóng bật loa ngoài lên.

Giọng của Đường Hàn Thu lập tức vang lên: "Cầu Vân Lập, nhà họ Cầu thiếu tiền như vậy hả, nghèo đến mức bản thân là cậu ấm còn phải đi giật điện thoại của người khác à?"
Người vừa mới vượt qua cuộc chạy đua trăm mét Cầu Vân Lập, sắc mặt vốn

có chút đỏ hồng, bị cô chọc vô kinh mạch một cái như vậy, sắc mặt lập tức đỏ hơn: "Nếu cô ta không ăn nói xằng bậy, tôi cũng sẽ không giật điện thoại của cô ta."
Du Như Băng: "Tôi ăn nói xằng bậy? Tôi câu nào là ăn nói xằng bậy anh nói tôi nghe một chút!"
Ánh mắt Cầu Vân Lập u ám: "Cô!"
Hắn quay mặt đi, lắp bắp nói: "Cô nói tôi, khụ, cô nói tôi ham muốn thân thể Hàn Thu......!Đây còn không phải ăn nói xằng bậy hả?!"
Du Như Băng giơ lên chân lý đòn bẩy trống không trong tay: "Anh không ham muốn thân thể cô ấy? Anh là thái giám!"
Cầu Vân Lập: "???"
Đường Hàn Thu: "......"

Đến cùng là phải làm gì, mới có thể theo kịp mạch não của cô ấy?
Cầu Vân Lập đột nhiên bước tới, tức giận gào lên: "Du Như Băng!"
Du Như Băng tránh không kịp, điện thoại trong tay rơi mạnh xuống mặt đất, đột nhiên hai cổ tay trắng gầy mảnh bị tên đàn ông ghì chặt, một cơ thể vụt qua, sau lưng lập tức dán vào bức tường lạnh buốt, lạnh đến mức cô ấy phải hít sâu một hơi, sau đó ngạc nhiên trợn mắt nhìn tên đàn ông đang vây lấy mình.

Khuôn mặt tinh xảo của Cầu Vân Lập đột nhiên phóng đại trước mắt cô ấy, nhưng cô ấy không hề có ý định muốn thưởng thức, ngược lại vừa hoảng sợ vừa khó chịu.

Dù sao......!Cầu Vân Lập là nam chủ cũng từng có lịch sử đen bá vương ngạnh thượng cung.

Cầu Vân Lập cũng không biết làm sao vậy, đột nhiên im lặng, không nói lời nào nhìn chằm chằm cô ấy.

Du Như Băng buộc bản thân phải bình tĩnh lại, giải quyết nó một cách bình tĩnh, nhưng nó chẳng có tác dụng gì cả.

Cô ấy không thể bình tĩnh được khi không có kẹo, mà kẹo của cô còn ở trong tay Đàm Tịch.

Những âm thanh va đập của điện thoại đã kinh động đến Đường Hàn Thu, cô sửng sốt một chút, nhanh chóng phản ứng lại, sốt ruột nói: "Du Như Băng? Du Như Băng em có sao không? Xảy ra chuyện gì?"
Du Như Băng, người đã không có kẹo làm thuốc an thần sau khi nghe được giọng nói của Đường Hàn Thu, như tìm được người đáng tin cậy, vội vàng cầu cứu: "Tiểu Đường mau đến cứu em, hắn bích đông* em!!!"
*Bích Đông (壁咚/壁ドン/Kabe-don): Là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.

Cầu Vân Lập đột nhiên nói: "Tôi sẽ không làm gì cô cả."
Đường Hàn Thu đã căn dặn Hàn Vi quay đầu lại, rồi nói với Cầu Vân Lập: "Cầu Vân Lập, đừng làm chuyện điên rồ."
Biết Đường Hàn Thu đang vội vàng quay lại, Du Như Băng rốt cuộc cũng có được tự tin, toàn thân cô ấy cố hết sức dán sát vào tường, để kéo ra khoảng cách với hắn suýt chút nữa là chui luôn vào tường, vẻ mặt bất mãn nói: "Sẽ không làm gì tôi, vậy anh còn không buông tôi ra?"
Cầu Vân Lập đang yên lặng quan sát cô ấy, sức lực trong tay không hề thả lỏng chút nào.

Hắn rõ ràng nhận ra được, hắn không thể nói chuyện lại ba tấc miệng lưỡi của cô ấy, bởi vì những lời ngụy biện của cô ấy giống như một con búp bê Nga, hết lần này đến lần khác, khiến người ta không thể chống đỡ được.

Chỉ là......!
Làm thế nào mà cô ấy lại trở nên như vậy đây?
Trước đây cô ấy đã từng là một cô gái mảnh mai và đáng yêu, tại sao bây giờ cô ấy lại biến thành như vậy, có thể khiến hắn luôn có suy nghĩ rằng "Mắt mù mới có thể vừa ý được cô ấy".

Nhưng khi hắn thực sự định từ bỏ thích cô ấy, cô ấy, con quỷ nhỏ, sẽ lại đột nhập vào thế giới của hắn, ngang ngược vô lý chiếm một nửa trái tim hắn.

Cô ấy ở trước mắt, vẫn khuôn mặt cũ, đôi mắt trong veo như nước tràn đầy tức giận, lại có chút kinh hãi nho nhỏ.

Cầu Vân Lập sững sờ một chút, thoáng chốc như trở về lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, khi đó cô ấy cũng nhìn chính mình như vậy, có chút sợ hãi, nhưng phải giả bộ bình tĩnh, vừa sợ vừa giận nhìn vào hắn.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt như vậy, yếu đuối lại kiên cường, hắn vì điều này hồn khiên mộng nhiễu*, trong lòng rạo rực.

*Hồn khiên mộng nhiễu [魂牽夢繞]: Hình dung nhớ nhung vạn phần.

Xuất xứ từ bài từ "Túy Thái Bình" [醉太平] của Lưu Quá [劉過] (1154-1206) đời Tống:

Gốc:
情高意真,眉長鬢青。
小樓明月調箏,寫春風數聲。
思君憶君,魂牽夢縈。
翠銷香暖雲屏,更那堪酒醒。
Hán Việt:
Tình cao ý chân, mi trường tấn thanh.

Tiểu lâu minh nguyệt điều tranh, tả xuân phong sổ thanh.
Tư quân ức quân, hồn khiên mộng oanh.

Thúy tiêu hương noãn vân bình, canh na kham tửu tỉnh.

Dịch:
Tình cảm thanh cao ý tứ chân thành, mày dài tóc xanh.
Gác nhỏ trăng sáng tấu đàn tranh, gảy vài tiếng gió xuân.
Nhớ chàng mong chàng, đau đáu nhớ nhung.
Mày nhạt, hương nồng, bình phong, tỉnh rượu càng bất kham.

Hôm nay ở đây, hắn lại nhìn thấy ánh mắt này lần nữa.

Cũng như lần trước, dễ dàng lay động trái tim bất định của hắn.

Sự tức giận, phẫn nộ, khó hiểu tất cả đều tan thành mây khói dưới ánh mắt trước mặt này.

Cho dù cô ấy có trở thành gì đi chăng nữa, chỉ cần một ánh mắt, hắn vẫn sẽ buông vũ khí đầu hàng.

Mọi sự tàn bạo của hắn đều biến mất không còn một mảnh, giọng nói dịu dàng như nước: "Như Băng, đừng làm ầm ĩ nữa, chúng ta bình tĩnh trò chuyện một chút, được không?"
Nói quá khứ, nói hiện tại, còn nói về tương lai bọn họ.

Bầu không khí trở nên ấm áp lạ thường, ngay cả Đàm Tịch và A Đặc đi theo sau cũng bất giác dừng lại, cứng ngắc đứng cách đó không xa, không thể giải thích được có loại cảm giác không thể quấy rầy.

Du Như Băng dừng lại một lúc —— chết tiệt! Bậc thầy trở mặt ngày nay tái xuất giang hồ à?!
Cô ấy cố gắng vùng vẫy một hồi, không trả lời hắn, thò đầu ra chỗ hai người phía sau kêu cứu: "Thất thần làm gì, mau đến cứu trẻ con đi chứ!"
Đương sự cầu cứu rồi, Đàm Tịch và A Đặc tự nhiên không có lý do thất thần nữa, bước chân vội vàng chạy tới.

Ánh mắt Cầu Vân Lập vẫn luôn buộc vào người cô ấy, sức lực trên tay cũng không thả lỏng một chút, mắt sáng như đuốc nhìn cô ấy, hỏi: "Như Băng, em thật sự không thích tôi sao?"
Du Như Băng liếc hắn một cái: "Ý thức chút, xóa từ sao đi."
Một chàng trai trẻ thế này, làm sao mà không biết ý thức như vậy chứ?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện