Cô ấy trước giờ chưa từng thích hắn.
Đôi mắt của Cầu Vân Lập sâu thẳm, giống như một vực sâu không đáy, hắn không thể tin vào câu trả lời này.
Hắn được hàng nghìn cô gái yêu thích, sống một cuộc đời được mọi người cung phụng vây nâng niu.
Vô số phụ nữ như si, như dại vì hắn, vì được hắn để mắt tới mà ghen ghét đố kị.
Trên đời này làm sao có người phụ nữ không yêu hắn?
Hắn không tin: "Em đang nói dối."
Du Như Băng thấy hắn vẫn không muốn buông mình ra, tính khí cũng từ từ nổi lên, ánh mắt lạnh lùng nói: "Là anh tự mình đa tình."
Cô ấy nói trúng tim đen, trực tiếp đâm thẳng vào tâm lý nực cười của hắn: "Chẳng qua xung quanh anh chỉ có nhiều phụ nữ hơn một chút yêu anh, vậy mà anh thực sự có thể nghĩ rằng phụ nữ trên toàn thế giới đều yêu anh, đều sẽ yêu anh, đều nên yêu anh hả."
"Cách nói vô lý như vậy từ đâu ra?"
"Anh làm được gì? Anh có cái gì? Chính bản thân anh có gì nắm chắc được trong tầm tay vượt xa được tưởng tượng không?"
"Anh không có, anh chỉ có mỗi khuôn mặt thôi.
Một khi vứt khuôn mặt đó sang một bên, anh cũng chỉ là một đống xác thịt người khác không thể nổi lên chút hứng thú nào thôi."
"Tôi mặc kệ anh có nghe vào những lời tôi nói hôm nay hay không, tôi vẫn phải nói cho anh nghe." Vẻ mặt Du Như Băng nghiêm túc, giọng nói rõ ràng, "Tôi không thích anh, Hàn Thu cũng không thích anh, mặc kệ có chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ, ít nhất bây giờ chúng tôi thực sự không thích anh một chút nào, mong anh đừng tự mình đa tình rồi làm phiền hai người chúng tôi nữa."
Cầu Vân Lập sững sờ đứng tại chỗ, trong đầu vang vọng những lời cô ấy nói, ánh mắt vô cùng phức tạp, trong lúc nhất thời có chút khó tiếp nhận, giống như tam quan đã được định hình lại.
A Đặc bước tới, nắm lấy tay hắn, gọi một tiếng: "Anh."
Hai tay hắn từ từ trượt xuống, đột nhiên hắn nhướng mi liếc nhìn A Đặc một cái, không biết đang suy nghĩ gì, kéo áo khoác lại, nhíu mày, xoay người rời đi.
A Đặc là em trai ruột của hắn, có nghĩa vụ trông chừng hắn, sau khi vội vàng nói lời "xin lỗi" với Du Như Băng, cầm điện thoại di động trên mặt đất lên, tắt loa ngoài, trả lời Đường Hàn Thu, báo bình an: "Chị Thu Thu yên tâm, cô Du không có chuyện gì, đừng lo lắng."
"Chị vẫn muốn trở lại đây sao?"
"Được, vậy em bảo cô ấy chờ chị."
...!
Đường Hàn Thu không yên tâm, đi rồi lại về, vừa lúc gặp được Cầu Vân Lập đang lên xe.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong giây lát, rồi hiểu ngầm dời đi.
Đường Hàn Thu nhớ tới Du Như Băng, không có thời gian để nói lời hung ác với hắn.
Tam quan của Cầu Vân Lập bị định hình lại, không có tâm trạng quan tâm đến người khác.
Đường Hàn Thu tìm thấy Du Như Băng dưới sự hướng dẫn của Đàm Tịch, khi đó, cô ấy đang ngồi trên hành lang trống vắng yên tĩnh, một mình ôm lấy túi kẹo nhỏ vừa ăn vừa ngắm cảnh, xung quanh không có một bóng người, không thể hiểu được sinh ra một cảm giác cô đơn.
Đường Hàn Thu cảm ơn Đàm Tịch, sau khi làm theo yêu cầu của cô Đàm Tịch nói không có việc gì, lại làm tròn bổn phận đưa Hàn tổng đến khu vực nghỉ ngơi đợi.
Du Như Băng một người ăn kẹo, cắn kẹo vang răng rắc, rất giống muốn ăn thịt người.
Đường Hàn Thu: "......"
Tiếng giày cao gót giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng lộc cộc theo quy lật rất vui tai.
Khi Du Như Băng quay người lần nữa, không phải là Chu Văn Quân, mà là một người quen thuộc trong ấn tượng của cô ấy.
Cô ấy nhếch môi cười, giơ tay chào hỏi: "Tiểu Đường đến rồi." Rồi cụp mắt xuống, xấu hổ gãi gãi mặt nói, "Xấu hổ thật để chị quay lại một chuyến rồi."
Khi cô ấy giơ tay lên, cổ tay hơi lộ ra khỏi tay áo khoác một chút, cổ tay trắng nõn như tuyết đỏ rực nhìn thấy mà đau lòng.
Đường Hàn Thu ngồi xổm xuống, nắm tay cô ấy, vén tay áo cô ấy lên, quả nhiên nhìn thấy một vòng tròn màu đỏ khó có thể bỏ qua, đủ thấy được Cầu Vân Lập lúc ấy rất dùng sức.
Đường Hàn Thu khẽ cau mày: "Đau không?"
Du Như Băng nói không có gì đáng kể: "Không có gì, không đau."
Đường Hàn Thu dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da đỏ ửng của cô ấy, hổ thẹn nói: "Xin lỗi, tôi lại chậm một chút rồi."
Ngàn vạn lần không nên để Du Như Băng ngớ ngẩn ở cùng một chỗ với Cầu Vân Lập.
Luận sức lực, Du Như Băng chắc chắn không phải đối thủ của một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh một mét tám như Cầu Vân Lập.
Du Như Băng cười rạng rỡ: "Xin lỗi cái gì, cũng không phải lỗi của chị, ai biết hắn lại đột nhiên làm những hành động này chứ?"
Đường Hàn Thu rũ mắt xuống làm ra một quyết định, kéo áo khoác lên, che đi cổ tay đỏ bừng của cô ấy: "Để tôi dạy em một số kỹ thuật tự vệ của phụ nữ đi."
Du Như Băng nghiêng đầu: "Bây giờ?"
Đường Hàn Thu: "Đương nhiên để sau này có thời gian rồi nói tiếp."
Hai người bây giờ nào có nhiều thời gian bên nhau như vậy.
Du Như Băng liếm viên kẹo, nghĩ tới đây, gật đầu nói: "Được rồi, Tiểu Đường chúng ta vất vả rồi." Sau đó tò mò hỏi: "Chẳng lẽ bá tổng đều sẽ như vậy hả? Thích đè người lên tường tương tương nhưỡng nhưỡng* hả?"
(*) 酱酱酿酿 tương tương nhưỡng nhưỡng: lén lút làm chuyện xấu hổ
Một trong những bá tổng Đường Hàn Thu nâng mắt lên, cô thỉnh thoảng lên mạng, cũng biết một số từ ngữ trên internet, vì vậy hiểu rõ bá tổng là viết tắt của "Bá đạo tổng tài", nhưng "tương tương nhưỡng nhưỡng" lại là cái gì?
Đường Hàn Thu không hiểu lập tức hỏi: " tương tương nhưỡng nhưỡng là cái gì?"
Đôi mắt Du Như Băng xoay tròn, vừa nghĩ vừa nói: "Thì......!Ai ui, em làm mẫu cho chị một lần, phiền phức chị phối hợp một chút."
Đường Hàn Thu như rơi vào trong sương mù đứng dậy dưới sự chỉ huy của cô ấy, như rơi vào trong sương mù bị cô ấy đè lên tường, cổ tay bị siết thật chặt, lại thấy vẻ mặt cô ấy quỷ quái vô cùng: "Người phụ nữ này, em thành công thu hút sự chú ý của tôi."
Đường Hàn Thu: "......"
Giở trò gì vậy?
Du Như Băng mê mệt nhân vật bá tổng không cách nào thoát khỏi được: "Người phụ nữ này, tòa nhà này tôi đã mua hết, bây giờ cho dù em có kêu vỡ cổ họng, cũng không có người tới cứu em đâu!"
Đường Hàn Thu: "......"
Làm sao nghe lại không đứng đắn như vậy?
Đôi mắt Du Như Băng tối tăm, đột nhiên hơi tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt Đường Hàn Thu: "Người phụ nữ này, em châm lửa, em phải chịu trách nhiệm dập lửa!"
Sau đó vùi vào cổ Đường Hàn Thu không nói lời nào, như thể đang làm một điều gì đó rất đáng xấu hổ giữa thanh thiên bạch nhật.
Đường Hàn Thu nhanh tay nhanh mắt, dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của cô ấy, một tay để lên trên gáy cô ấy, chậm rãi đẩy cô ấy ra.
Du Như Băng ngày đầu tiên đảm nhận chức vị bá tổng chịu khổ trong trận Waterloo, một bên không thương tiếc bị đẩy ra, một bên khạc nhổ: "Người phụ nữ này, sức lực em quá lớn."
Cô ấy đã làm tròn bổn phận, tận tâm tận lực nhập vai nhân vật bá tổng, còn học Cầu Vân Lập một chút, có thể dùng sức thì cố gắng dùng sức, kết quả Đường Hàn Thu lại dễ dàng thoát ra được —— đây cũng quá không nể mặt!
Bá tổng gà nhất yếu nhất trong lịch sử: Du Như Băng.
Đường Hàn Thu hừ cười châm chọc: "Đương nhiên, chút sức lực nhỏ bé của em thì giữ được ai."
Thật ra, đừng nói là Du Như Băng, cho dù là Cầu Vân Lập tới, cô vẫn nhẹ nhàng thoát được, có thể còn tiện đường cho hắn hai đấm, đánh hắn rụng hết răng xuống đất.
Đường Hàn Thu nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn cười.
Cô