Màn biểu diễn đi đến kết thúc, Du Như Băng dẫn dắt các đồng đội, một lần nữa thể hiện sân khấu tốt nhất thuộc về họ, để bản thân nở rộ đẹp đẽ nhất.
Ngay sau đó đến lượt nhóm Chu Văn Quân biểu diễn, trong khi nhóm của Du Như Băng đứng trên một sân khấu khác với ánh đèn mờ ảo chờ họ kết thúc phần trình diễn, tất cả micro trên tay đều bị tắt.
Du Như Băng lẳng lặng đứng cạnh hàng ngũ, khép hờ áo sơ mi trắng của mình, ánh mắt đầy dò xét rơi vào một sân khấu sáng chói khác.
Các ca khúc do nhóm Chu Văn Quân lựa chọn đều mang phong cách của những cô gái cool ngầu.
Giống như Du Như Băng, Chu Văn Quân cũng có thời gian nhảy solo.
Nhưng Du Như Băng thực hiện "Mở" ở phần đầu, còn Chu Văn Quân thực hiện "Chuyển" ở giữa màn trình diễn.
Phong cách biểu diễn tất nhiên là rất khác nhau, nhưng cả hai người đều kiểm soát được một cách hoàn hảo.
Để phù hợp với phong cách của bài hát, hôm nay Chu Văn Quân mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, kết hợp với một chiếc quần dài màu xanh lục của quân đội, ống quần được nhét vào đôi bốt màu đen, trang điểm trông vừa ngầu vừa anh hùng, khi bắt đầu nhảy, chiếc khuyên tai đinh trên tai phải sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt giống như cô vậy.
Chu Văn Quân đã nhảy một cách tỉ mỉ, vô cùng nghiêm túc, nhưng có chút đáng tiếc.
Du Như Băng nghĩ: Thật đáng tiếc cái quản lý biểu cảm này hơi kém chút.
Thực lực của Chu Văn Quân quả thật đủ mạnh, nhưng khả năng quản lý biểu cảm không ổn, mãi chỉ luôn khẽ mỉm cười, không cách nào tạo ra biểu cảm phù hợp và hoàn hảo nhất để phù hợp với phong cách bài hát, để đạt đến cảm giác thêu hoa trên gấm*.
*thêu hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn
Nhưng bài hát hôm nay của cô vừa lúc khéo léo giúp cô tránh đi điểm này.
Cool ngầu girl, chỉ cần cool thôi là đủ rồi, không cần quá nhiều biểu cảm cường điệu, vô cùng phù hợp với những cô nàng kỹ năng quản lý biểu cảm chưa thành thạo.
Cơ mà Du Như Băng tin tưởng, chỉ cần ai đó dạy cô, bỏ ra thời gian, cô chắc chắn sẽ có thể thành thạo cách quản lý biểu cảm.
Miễn là sẵn sàng dụng tâm, thì luôn có thể học hỏi, chính Du Như Băng năm đó cũng như vậy đi đến đây.
Chỉ là......
Du Như Băng khẽ thở dài.
Thực sự rất tiếc khi Chu Văn Quân không ở Hoa Diệu nha.
Du Như Băng có thể nói là đại ma vương với thực lực mạnh mẽ đột nhiên thở dài, khiến đồng đội của cô ấy hoảng sợ không thể giải thích được.
Làm sao vậy?
Có phải sân khấu của Chu Văn Quân bọn họ quá tốt không?!
Chúng ta phải quỳ xuống máu hả???
Thành viên ngồi gần với Du Như Băng nhất, vốn muốn hỏi cô ấy có chuyện gì, kết quả quay đầu lại phát hiện mình chỉ có thể nhìn thấy cổ của cô ấy.
Du Như Băng cao 1,7m, vẫn tính vượt trội nhất trong số các thực tập sinh.
Hơn nữa hôm nay cô ấy đi một đôi giày cao gót nhọn, khiến cô ấy còn dài thêm khúc nữa.
Trên thực tế để theo sát chiều cao của đồng đội, cô ấy vốn không có ý định đi giày cao gót.
Nhưng mọi người nghĩ rằng cô ấy có một đoạn thời gian nhảy solo, cộng thêm đôi giày cao gót có thể cho cô ấy điểm cộng, hơn nữa biểu hiện của cô ấy luôn luôn xuất sắc, chỉ cần cô ấy hoàn hảo và đủ tốt, thì sân khấu của họ đã thành công một nửa.
Vì vậy, cuối cùng mọi người vẫn để cho cô ấy đi giày cao gót.
Thành viên nhỏ nhìn cổ cô ấy không nói nên lời một hồi, liền đưa tay kéo áo sơ mi cô ấy.
Du Như Băng thu lại tầm mắt, hơi cúi xuống ghé tai qua, hỏi: "Sao vậy?"
Thành viên nhỏ hỏi: "Chị Du, chị cảm thấy chúng ta nhảy không bằng họ sao?"
Du Như Băng cười nói: "Em cảm thấy chúng ta nhảy không bằng họ sao?"
Thành viên nhỏ nghiêm túc nói: "Không có, em cảm thấy chúng ta nhảy rất ổn mà!"
Du Như Băng xoa xoa cô đầu: "Vậy đúng rồi, chị cũng cảm thấy chúng ta nhảy rất ổn mà."
Cô ấy nhìn thấy nỗ lực của các đồng đội trong mắt, trong thời gian tập luyện này các em vô cùng siêng năng, tập lần một không được thì lần hai, lần hai không được thì lần ba, cứ thực hiện theo trình tự, cho đến khi bản thân luyện tập ra kí ức cơ bắp mới thôi.
Hơn nữa gặp được chỗ không biết sẽ khiêm tốn xin chỉ bảo, thái độ không kiêu ngạo không nũng nịu, đều là đàn em vô cùng đáng yêu.
Du Như Băng vô cùng tin tưởng vào họ, tin tưởng chắc rằng họ nhất định có thể hoàn thành tốt sân khấu lần này, kết quảcũng không phụ sự mong đợi của cô ấy.
Nghe được lời của Du Như Băng, thành viên nhỏ vui vẻ cười, sau đó hỏi: "Tại sao vừa rồi chị Du thở dài ạ?"
Du Như Băng: "Bởi vì chị đáng tiếc."
Thành viên nhỏ: "Đáng tiếc cái gì?"
Ánh mắt Du Như Băng lại chuyển qua trên người Chu Văn Quân: "Đáng tiếc Chu Văn Quân ở Phong Đình."
Thành viên nhỏ: "......"
Du Như Băng buồn bã nói: "Nếu thắng thi đấu có thể cướp được người đi thì tốt rồi......"
Giang sơn của Tiểu Đường chúng ta sẽ rộng mở vô cùng!
Thành viên nhỏ: "......!Chị Du chị bình tĩnh một chút, đừng có mấy cái suy nghĩ nguy hiểm này."
Du Như Băng vô tội nói: "Tôi chỉ muốn cướp cô ấy để có một buổi giao lưu biểu diễn thực sự nghiêm túc, này có nơi nào nguy hiểm chứ?"
Thành viên nhỏ: "......"
Tôi không nghĩ là tôi tin đâu.
Ngay sau đó là phần bỏ phiếu, khán giả phía dưới sân khấu sử dụng máy bình chọn để bỏ phiếu tại chỗ, bên nào có nhiều phiếu nhất sẽ thắng, nhóm có huấn luyện viên tương ứng được cộng một điểm.
Lúc bỏ phiếu, Chu Văn Quân và Du Như Băng vô tình va chạm mắt với nhau, cả hai chỉ nhạt nhẽo liếc nhau một cái, sau đó quay lại nhìn thẳng về phía trước.
Dưới sân khấu Đàm Tịch nhìn thấy cảnh này vậy mà lại thực sự có loại cảm giác "Chị gái Du công khai lừa dối trước mặt mọi người sau lưng Đường tổng".
Đàm Tịch hoảng sợ —— tại sao tôi lại cảm thấy thế này?
Chẳng lẽ hôm đó Du Như Băng đã nói bản thân là "fan bà xã" nói đến mức quá nghiêm chỉnh quá có tình cảm chân thật, thêm cả Đường tổng vì cô ấy đích thân chấm dứt bác bỏ tin đồn tiểu tam mở phát sóng trực tiếp, còn cả CP Ao Cá hừng hực đứng đầu ngọn gió, là do ba lý do này sao?
Làm hại tôi cũng thay đổi một cách vô tri vô giác ghép hai người thành một đôi???
Bị Đường tổng biết không phải tôi lạnh luôn sao?
Đàm Tịch: 【 sợ hãi.JPG】
Cô vỗ nhẹ vào mặt mình, tự nhủ: Bình tĩnh, đừng ghép! Cái CP này mà ghép, bị Đường tổng biết được là chết người!
Trên màn hình A Đặc hỏi hai đội có điều gì muốn nói không, mỗi người tự bày tỏ suy nghĩ của mình một chút kéo phiếu bình chọn.
Cuối cùng đến lượt Du Như Băng phát biểu, cô ấy bình tĩnh giơ micro lên: "Trước hết cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đến đây để ủng hộ buổi trình diễn của chúng tôi, tôi tự hỏi không biết các bạn có hài lòng với màn trình diễn của chúng tôi lần này hay không?"
Cô ấy đưa micro về phía khán giả, khán giả vô cùng phối hợp hét lên: "Hài lòng!"
Du Như Băng thu lại micro, nở một nụ cười công nghiệp rạng rỡ: "Vì mọi người đều hài lòng, vậy tôi yên tâm rồi." Sau đó nhìn lướt qua khán đài, "Chà, thấy mọi người đều ăn mặc ấm áp, tôi cũng yên tâm rồi."
Giây tiếp theo, phong cách cô ấy thay đổi: "Vậy thì làm nhanh lên, trẻ con cũng phải mặc nhiều chút nha."
Trên khán đài phát ra một hồi tiếng cười.
Mặc dù trường quay rất ấm áp, nhưng A Đặc tính tình tốt vẫn cười nói: "Vất vả đội trưởng Du của chúng ta, chúng ta nhanh chóng bỏ phiếu ngay đi."
Các kênh bình chọn mở ra, khán giả khí thế ngất trời bình chọn, tích cực vì một người bỏ ra một phiếu quý giá.
...
Du Như Băng đang quấn một chiếc áo khoác lông vũ, ngồi sưởi ấm ở khu vực chuẩn bị, thậm chí còn chạy ra hàng cuối dựa vào tường để ngồi, nằm liệt trong tư thế cá mặn "Đời người thật là sống không còn gì thú vị" trên băng ghế dài.
So với vẻ ngoài quyến rũ trên sân khấu vừa rồi thì trông như hai người khác nhau.
Đàm Tịch đi tới ngồi bên cạnh cô ấy, khạc nhổ nói: "Chị gái trông lười thật nhỉ."
Du Như Băng không tập trung nói: "Mùa đông, kẻ thù cả đời của tôi."
Không chỉ có lạnh, mà còn có những ký ức không vui.
Đàm Tịch: "Rõ ràng các cậu thắng, nhưng xem cái dáng vẻ này của cậu trông cứ như người thua ấy?"
Thi đấu thắng không nên vui vẻ chút sao? Tại sao cô ấy ngược lại có loại cảm giác "Dù sao thì, trái tim tôi đã chết"?
Du Như Băng: "Người tài thì vẻ ngoài đần độn, thắng lớn thì là cá mặn."
Đàm Tịch: "......"
Đàm Tịch đau đầu đỡ trán.
Thật sự mở miệng là ngụy biện.
Du Như Băng thở dài thườn thượt: "Người khác thi tuyển chọn thần tượng là mùa hè, cái chương trình tệ hại này lại là mùa đông, hoa